Tấu sớ của công thần chất đống trên bàn, Hoàng đế mở ra một quyển thấy Ngự Sử Đài buộc tội Doãn Khai Phong phủ, giận dữ nặng nề nện lên bàn.
Lại trùng hợp Triệu Từ chạy vào, Hoàng đế liền cho rằng Thái tử đã đến, giận dữ quát: "Để cho hắn vào! "
"Bệ hạ, là Hàn Lâm y quan sứ cầu kiến."
Hoàng đế ngẩng đầu, hơi nheo hai mắt lại: "Để cho hắn vào! "
Dương Thuật mặc công phục màu xanh lá cây vội vàng bước vào bên trong, quần áo chỉnh tề, nhưng trên người lại không mang theo hòm y.
Hoàng đế đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như không phát sinh chuyện gì.
Dương Thuật chậm rãi đi lên, cúi đầu xuống: "Thần, thỉnh an bệ hạ! "
Nghe được âm thanh của Dương Thuật, Hoàng đế liền buông tấu chương trong tay ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Là Dương thái y a? "
Dương Thuật vẻ mặt đau khổ, dập đầu nói: "Bệ hạ, thần mang tội đáng chết! "
"Ồ?" Hoàng đế lúc này lạnh mặt, nhìn Dương Thuật nghi ngờ nói: "Khanh vì quốc triều ta mà lao tâm lao lực, có tội gì? "
"Bệ hạ!" Dương Thuật lại dập đầu: "Tội thần khi quân, thật sự là tội không thể tha thứ. Không cầu bệ hạ khoan dung, chỉ cầu bệ hạ chớ vì vậy mà giận chó đánh mèo với Thái tử, làm cho phụ tử bất hoà."
Hoàng đế nhướng mày từ trên ghế ngồi: "Khanh nói lời này, có ý gì?" Hắn dường như không biết nhìn Dương Thuật: "Giận chó đánh mèo Thái tử? "
Dương Thuật ngẩng đầu, thấy Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-thu-vuong/2015889/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.