Lúc Thạch Thu Phong trở lại, quạ đen kêu vang.
Ta ngủ không yên giấc vì tiếng quạ kêu, thế là dứt khoát nhổm dậy lấy cái chổi và dụng cụ hốt rác đi ra ngoài quét tuyết. Mở cửa ra đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thạch Thu Phong.
Gió lạnh thấu xương, lắc cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt.
Ta nhất thời hoảng hốt.
Hắn gầy, đen, phong trần mệt mỏi.
Nụ cười vẫn rực rỡ như cũ, ánh mắt sáng ngời như lúc ban đầu.
Ta cứ tưởng dù Thạch Thu Phong có đến Trường An nữa, thì ít nhất cũng phải là dăm ba năm sau này. Ta cho rằng nếu hắn quay lại thì đôi mắt sáng ngời cũng ảm đạm không ít, nụ cười có thêm vài phần cay đắng phức tạp, nhất định mặt mày cũng nhuốm vẻ mệt mỏi. Ta cứ ngỡ thanh đao sắc bén, khó khăn lắm mới ra khỏi vỏ này chắc chắn sẽ nhanh chóng bị hồng trần cuồn cuộn mài mòn góc cạnh, rồi mai sau sẽ lênh đênh trong thế tục.
Nhưng hắn đứng ở nơi đó, vẫn cõng đàn ba dây của cha hắn, hông vẫn đeo Mi Tiêm Đao của sư phụ, mặt mày sắc bén, mắt ẩn giấu mũi nhọn.
Điều duy nhất khác lúc mới gặp đó là ống tay áo bên trái của hắn trống rỗng.
Thạch Thu Phong cười: “Nửa năm không gặp, không nhận ra ta sao?”
Ta cúi đầu nhìn mũi giày bị tuyết làm ẩm ướt, “Đến đây khi nào?”
“Giờ Mão một khắc.” Hắn đáp.
Giờ Mão cửa thành mở ra, bây giờ là giờ Mão ba khắc, cửa thành vừa mở hắn đã vào thành, vào thành liền đến thẳng chỗ ta.
Chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-chen-ruou/411703/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.