Hết mưa dầm lại đến đại hạn.
Ngay cả bọn bịm bợp giang hồ cũng không dám giả mù phán bậy năm nay là năm hoàng đạo may mắn, người Trường An bạc mặt vì cái nắng cắt da cắt thịt.
Lại nghe thấy tin tức của mẹ con nhà họ Phương là lúc Phương nương tử xuất giá. Nàng giả cho Thương lão gia tuổi đã sáu mươi – một người giàu có trong thành làm vợ kế, năm sau sẽ theo ông ta về Giang Châu. Trong mắt nhà chồng không dung được một hạt cát, hai đứa con gái một lớn một nhỏ bị nàng bỏ lại Trường An.
Mùng Bảy tháng Tám là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới xin.
Tuy làm vợ kế nhưng cũng có nửa dặm hồng trang, hơn xa nhà bình thường. Tiếng khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt nhưng người vây quanh chỉ có mấy mống. Đường quê vắng vẻ lạnh tanh, đồng hương đứng sau cửa sổ, thờ ơ nhìn cỗ kiệu đỏ chót lắc lư đi qua nhà.
Ta chợt nhớ đến hôm đồ tể họ Phương bị giết, ta đến chợ Tây mua đá, lúc quay về nhìn thấy hắn đang giơ dao chặt thịt. Phương nương tử mặc xiêm y vải thô giặt đã bạc màu, đứng cách đó không xa đang bế cô con gái nhỏ, nhìn chồng chằm chằm, ánh mắt dịu dàng hạnh phúc.
Khi ấy nàng mặc áo vải tầm thường mà lúm đồng tiền rực rỡ như hoa.
Hôm đó ta không nhìn thấy con gái lớn nhà họ Phương, nghe nói một ngày trước con bé đã ôm em gái rời khỏi Trường An, chẳng biết là đi đâu.
Hai tháng sau ta gặp lại cô bé giữa phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-chen-ruou/411705/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.