Lúc Thạch Thu Phong đi, ta lấy tiền cược thắng Tiết Vô Y đưa cho hắn làm phí đi đường nhưng hắn không nhận.
“Xem như đấy là tiền bồi thường cho cái ghế gỗ lê mà ta bẻ gãy.” Hắn bảo.
Lúc lên thuyền Thạch Thu Phong bỗng quay người hỏi ta, “Nhạn Cửu, lúc khắc bia đã bao giờ cô cảm thấy bi thương chưa?”
“Chưa từng.”
“Chưa một lần?”
“Chỉ có một lần.” Lúc khắc bia cho ông lão.
Hắn bỗng bật cười, cười y hệt một con thỏ khôn ngoan lén đào ba hang, “Nếu ta bỏ mình dưới kiếm của Hoài Vô Nhai, cô khắc bia đóng hòm cho ta được không?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đứng trên mép thuyền, thân hình cao lớn nhấp nhô theo dòng nước, không rõ buồn vui: “Ngươi còn muốn đến Trường An?”
“Cô đoán thử xem?” Hắn cười gian xảo: “Cô có đồng ý không?”
Hắn nhìn thẳng vào ta.
“Được.” Ta đáp.
Hắn cười: “Giữ gìn sức khỏe, Nhạn Cửu.”
Chiếc đàn ba dây hắn đeo trên lưng giống như thanh kiếm đâm thẳng lên trời.
Tiết Vô Y không đến tiễn, lúc ta tìm đến chỗ y, y đang ngồi trên nóc nhà lau đao uống rượu, nhưng rượu y đang uống không phải rượu mơ mà là rượu Hoa Điêu.
“Nhạn Cửu, đã mười năm nay ta không uống rượu mạnh.” Tiết Vô Y tay cầm chén rượu, ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt trong veo mơ màng, “Lúc trước ta chỉ thích uống rượu Hoa Điêu, uống một ngụm đã say, không có rượu mạnh thì không sống được. Sau này Thu Trì mất, ta lại cảm thấy rượu mạnh chả có vị gì, uống say rồi tỉnh lại vẫn là công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-chen-ruou/411706/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.