Khi Vân Yên lấy lại được ý thức, nàng đã rơi vào hồ nước, làn nước lạnh lẽo tối đen xung quanh ập vào khoang mũi nàng, thân thuyền bị lập úp phía không xa bắt đầu từ từ chìm xuống, tạo nên tiếng gào thét như dòng nước xoáy chết chóc bao vây xung quanh, muốn kéo nàng xuống tận vực thẳm.
Suy nghĩ “phải sống, để tìm chàng” như tạo cho Vân Yên một sức mạnh lạ kỳ, nàng dùng toàn bộ sức lực còn sót lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng nước xoáy càng lúc càng lớn, cả tay và chân vùng vẫy ngoi lên, dựa vào trực giác bơi loạn đến hướng bờ gần nhất, nhưng nước trong khoang mũi khiến nàng hít thở vô cùng khó khăn, dòng nước xoáy sau lưng như bàn tay địa ngục kéo nàng trở về cõi chết, nàng không nhìn thấy những người xung quanh, tiếng kêu thốt ra cũng không thành tiếng.
Vân Yên cảm thấy mình nhanh chóng bị đuối sức, trái tim cũng trở nên lạnh băng, chỉ còn lại một cái tên. Đầu nàng dần tối đen lại...
Một đôi tay vững chãi như thép bơi đến mạnh mẽ nắm lấy eo nàng, kéo nàng lên, ôm chặt lấy nàng mặc dòng nước xoáy bơi lên mặt nước. Vân Yên nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên cảm nhận được sự an toàn đến lạ kỳ như quay về vòng tay mẹ hồi bé.
Giây phút vượt qua làn nước được kéo lên bờ, bụng Vân Yên bị ấn xuống để nôn toàn bộ nước ra, từng ngụm khí lớn được đưa vào khoang miệng nàng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mình đã vượt qua bờ vực của cái chết.
Mặt đất bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382266/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.