Khi Dung Nham và An Ức đến nơi, ông Tống vừa thu dọn xong dụng cụ câu cá.
"Ông ngoại!" An Ức ôm một túi đồ lớn chạy vào nhà.
"Ơi! Để ông xem là ai đến nào!" Tinh thần của ông Tống vẫn còn minh mẫn, ông vỗ vai An Ức, nhưng thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn Dung Nham đứng phía sau.
An Ức dở khóc dở cười: "Ông ngoại..."
Dáng người Dung Nham cao lớn, hai tay xách bốn, năm túi quà, đi vào nhà rồi thì đứng bên cạnh An Ức: "Ông ngoại."
Ông Tống mỉm cười nhìn anh, "Được đó, tiểu tử con vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy." Nói xong, ông dẫn hai người đến bàn ăn, "Tiểu Dương! Mang thức ăn lên đi!"
Ông lão nói là muốn gặp cháu trai, nhưng trong bữa tối, cuộc trò chuyện chủ yếu tập trung vào Dung Nham.
"Sau này lão Dung thật sự không trói con tống vào quân đội nữa à?"
Dung Nham lắc đầu, bóc một miếng thịt càng cua cho An Ức, "Con không có hứng thú với quân đội."
"Thật đáng tiếc, tiểu tử con đấy, lúc đó con là người xuất chúng nhất trong đại viện." Ông thở dài, lại nhìn An Ức, "Con muốn làm gì thì lão già như ông cũng không xen vào, chỉ cần con đối xử tốt với An Ức của chúng ta là được rồi."
Ánh mắt của An Ức ảm đạm, máy móc uống canh.
Dung Nham nhìn vào mắt ông Tống, trầm giọng nói: "Con hiểu rồi."
Ăn tối xong, ông Tống sai Dung Nham đi sửa lại chiếc ghế xếp nơi ông ngồi câu cá, An Ức thì theo ông vào thư phòng.
"An Ức."
"Ông ngoại?"
"Dung Nham có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-dong-nhan-hinh-tinh-luu-ly/457084/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.