Ngày hôm sau, An Ức thức dậy muộn, khi mở mắt ra, xung quanh cậu đã không có hơi ấm.
Cậu nhịn không được mà tiến tới cọ cọ mặt lên gối của Dung Nhan, phải mất một lúc lâu sau cậu mới nhận ra hành vi của mình vô cùng ngu ngốc nên cuối cùng cũng chịu nhấc chăn lên.
Hôm qua, cậu tiêu hao hết sức lực, ngủ mấy tiếng đồng hồ cũng không khỏe lại được. An Ức đi được hai bước, hai chân mềm nhũn đã muốn ngã xuống, cậu nhắm hai mắt nhưng cảm giác đau đớn như dự đoán lại không xuất hiện.
Dung Nham ôm chặt eo cậu, đỡ cậu dứng dậy: "Em khó chịu sao?"
"Không sao, em không khó chịu." Lúc này An Ức mới thấy anh mặc đang đồ thể thao, có lẽ anh vừa chạy bộ buổi sáng hoặc tập thể dục trong phòng thể hình xong mà chưa kịp thay ra, trên người cậu thì trần trụi, còn lưu lại chút dấu vết của đêm qua chưa kịp tan. Thật là xấu hổ.
Cậu nhìn chằm chằm vào lớp lông tơ trên thảm trải sàn nhưng vẫn không thể làm ngơ trước cảm giác ấm áp ở eo mình.
Hai người im lặng một lúc, An Ức co ngón chân lại, rụt rè nói: "Em muốn thay quần áo."
Khi lòng bàn tay khô ráo rời khỏi thắt lưng của mình, An Ức cảm thấy có chút tủi thân. Sau đó cậu liền bị bế đặt lên giường, ngồi xuống, Dung Nham đi vào phòng thay đồ tìm cho cậu một bộ.
"Bộ này được không?" Ngữ khí của anh lúc này giống như đang nói "không được phép phản đối".
Dung Nham ngồi xổm xuống, nắm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-dong-nhan-hinh-tinh-luu-ly/457086/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.