Người đến là Lương Trì.
Chu Sùng Dục đứng trước cửa ngẩn người một lúc lâu.
Lần cuối cùng gặp anh đã một tuần trôi qua. Trong khoảng thời gian ban nhạc Lam Sẫm đến nơi khác biểu diễn, Chu Sùng Dục đều ở một mình trong căn hộ của Lương Trì.
Đến lớp một mình, ăn cơm một mình.
Một mình quay về đối mặt với căn nhà tối đen.
Bây giờ đột nhiên gặp mặt, trái lại có cảm giác hơi xa lạ, khiến cậu mê man cảm thấy mình chưa bao giờ quen một người đàn ông có khí chất điềm đạm và trưởng thành.
“Mặt bị sao vậy.”
Ngoài cửa phòng, Lương Trì nhìn chằm chằm người trước mắt nửa giây, đột nhiên nhạy bén giơ tay lên, sờ dấu đỏ trên xương gò má trái cậu.
Trước kia anh chạm vào, Chu Sùng Dục đã vô thức tránh ra sau, sững sờ một lát mới xoay người vào phòng, mặt cúi thấp đến mức sắp vùi vào ngực.
“Nằm trên giường xem điện thoại, không cẩn thận bị đập.” Chu Sùng Dục nghĩ tạm ra một lý do sứt sẹo, rầu rĩ nói.
Lương Trì nghẹn họng, tiện tay kéo vali vào trong phòng. Mặc dù không tin lý do của đối phương, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhìn cậu.
“Điện thoại gì mà có thể đập ra dấu to thế?”
Chu Sùng Dục ngồi ở góc giường, một lúc sau mới trộm liếc nhìn anh.
Vừa đối diện với ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của Lương Trì, Chu Sùng Dục biết mình đã lộ sơ hở, không lừa anh được.
“Tôi về nhà lấy đồ, gặp phải Chu Viễn Sơn.”
Chu Sùng Dục cúi đầu nghịch tay áo mình, nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745267/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.