🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày hôm sau, tuyết đột nhiên ngừng rơi.

Bảy rưỡi sáng trời vẫn tờ mờ sáng, năm cái báo thức liên tục vẫn không thể gọi Lương Trì dậy.

Chu Sùng Dục tự thu dọn dụng cụ vẽ tranh cần mang theo, mặc quần áo dày, ra ngoài trước một tiếng.

Xếp hàng mua bữa sáng ở quán ven đường, thong thả đi bộ đến điểm thi, cũng không cần chờ quá lâu, thời gian vừa đủ.

Trước kia cậu đã tham gia các kỳ thi tương tự không biết bao nhiêu lần.

Lần nào cũng chỉ có một quá trình đó. Chờ đợi dài dằng dặc, mấy chục người chờ trong một lớp học nhỏ. Sau đó bày dụng cụ vẽ tranh trong không gian hơn một mét vuông có đánh dấu số báo danh của mình, chuông reo thì bắt đầu vẽ. Đồng thời còn phải chịu đựng cảm giác chật chội xung quanh ngồi đầy người.

Từ chán ghét đến mất cảm giác.

Cánh tay giơ lên đau mỏi, ngón tay lạnh cọng cứng ngắc. Sau khi nộp bài thi, những thứ đó như trở thành chuyện của đời trước.

Buổi sáng chỉ thi môn phác thảo, mười một rưỡi thi xong. Quay về khách sạn, Lương Trì đã chuẩn bị cơm trưa cho cậu.

Món ăn ngày thường đơn giản nhất, không dầu mỡ, rất tinh xảo. Không biết Lương Trì chưa quen cuộc sống ở đây gọi đồ ăn ngoài hiếm có này từ đâu.

Vì thời gian rất gấp, lúc ăn cơm Chu Sùng Dục gần như không nói câu nào.

Hình như biết cậu thi mệt, Lương Trì không tìm chủ đề nói chuyện với cậu như ngày thường mà im lặng ngồi đối diện, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn, lại cẩn thận kiểm tra thức ăn trong hộp có bị nguội không.

Sau khi ăn cơm xong, kỳ thi buổi chiều nhanh chóng đến gần.

Trải qua toàn bộ quá trình buổi sáng một lần nữa, khi Chu Sùng Dục xách thùng nước rửa bút ra khỏi trường thi, hoàng hôn đã buông xuống.

Biển người chen chúc ùa ra cổng trường như cơn lũ, người ở trong đó chỉ có thể  bị đẩy đi về phía trước.

Xe riêng đỗ đầy bên đường, các bậc phụ huynh tạo thành hình vòng cung bên ngoài cổng trường, tha thiết chờ con mình xuất hiện.

Khi ánh mắt liếc qua những người kia, không hiểu sao trong đầu Chu Sùng Dục chợt nghĩ, nếu hôm nay Chu Viễn Sơn cũng xuất hiện ở đây, sẽ trông như thế nào.

Nhưng suy nghĩ phủ định lại nhanh chóng chiếm ưu thế.

Cần ông ta đến làm gì… Loại người thối nát đó… chỉ biết uống say mèm, sau đó mượn rượu làm càn trên đường.

Chất làm tan tuyết rải khắp đường, giẫm lên ướt sũng.

Xộp xộp… Xộp xộp…

Chu Sùng Dục càng đi càng nhanh, như muốn nhanh chạy khỏi nơi này, luồng khí trắng thở ra từ miệng và mũi tụ lại rồi tản ra.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt khiến cậu đâm sầm vào.

“Đi nhanh vậy, người sắt cũng bị cậu đâm thủng.”

Vẫn là chất giọng nhẹ nhàng, vẫn là giọng điệu lười biếng pha chút trêu chọc.

Vốn đã mệt rã rời sắp tan ra thành từng mảnh đến nơi, Chu Sùng Dục bị đâm đau nhói, dừng một lát mới có vẻ không vui ngẩng đầu lên.

Trước mặt cách đó không xa, ánh mắt Lương Trì vẫn dịu dàng. Có lẽ nhất thời muốn đùa giỡn, anh giơ đồ trong tay lên, nhẹ nhàng đặt trên đầu Chu Sùng Dục.

“Vừa mua, uống lúc còn nóng.”

Sắc mặt Chu Sùng Dục u ám, duỗi tay nhận lấy đồ Lương Trì cho.

Là một cái túi nhựa, bên trong đựng trà sữa trân châu ấm, cầm trong tay có cảm giác ấm áp thoải mái.

Khi cậu vẫn đang ngẩn người, Lương Trì lấy điện thoại ra, quay vào mặt cậu chụp loạn một lúc.

“Làm gì đó?” Chu Sùng Dục lại nhíu mày.

“Báo cáo tình huống cho anh cậu.” Trước khi cậu phản đối, Lương Trì đã gửi ảnh cho Chu Sùng Nhiên, kèm theo một câu nói đơn giản rõ ràng – Đã đón được đứa trẻ rắc rối nhà chú.

“Thi xong hết rồi?” Lương Trì cất điện thoại, tự nhiên nhận lấy thùng rửa bút trong tay Chu Sùng Dục, thuận miệng hỏi.

“Ừ.” Chu Sùng Dục cụp mắt, cắm ống hút vào trà sữa, cẩn thận nếm thử một ngụm.

Bên trong bỏ thêm bột khoai môn mềm, hơi ngọt.

“Thi thế nào.” Lương Trì lại hỏi.

“Vẫn ổn.” Chu Sùng Dục vừa nhai vừa đáp qua loa.

Nhìn dáng vẻ có lòng tin của cậu, Lương Trì cũng không cần lo lắng gì nữa, “Đi thôi, bên ngoài lạnh quá, vào phòng sớm đi.” Nói xong anh xoay người lại, chuẩn bị đi về khách sạn.

Nhưng vừa đi được vài bước, anh đã phát hiện người đứng phía sau không đi theo.

Lương Trì hơi khó hiểu quay đầu, chỉ thấy trên đường phố ánh đèn thưa thớt, cậu thanh niên gầy gò bưng trà sữa, nhìn anh một cách lặng lẽ và vô hại.

“Lương Trì…” Chu Sùng Dục hơi nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng nói: “Có thể, quay về trong tối nay không.”

“Về đâu?” Lương Trì nghiêng đầu, chưa hiểu rõ ý cậu.

Chu Sùng Dục do dự một lát, giọng ngày càng thiếu tự tin: “Thì… Đổi sang vé tàu cao tốc đêm nay, về Yến Thành.”

Cậu vốn không ôm hy vọng gì nhiều. Dù sao đã đặt vé về, muốn đổi sẽ rất phiền phức, hơn nữa không cần thiết.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Lương Trì lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cậu, dừng một lát mới ngẩng đầu nhìn cậu, bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu muốn, cũng được.”

Trong nháy mắt dứt lời, có cơn gió đột nhiên thổi qua, gió vẫn lạnh.

Hoàng hôn cổ xưa xâm lấn một góc nào đó của thế giới, nhưng Chu Sùng Dục lại cảm nhận rõ có một hạt giống sức sống chôn giấu trong tuyết chưa tan, lặng lẽ sinh trưởng.

Đêm trước kỳ nghỉ tết dương lịch, trong nhà ga có rất nhiều người.

Vé tàu quay về Yến Xuyên đã được đặt gần hết, chỉ còn lại một chuyến muộn nhất, ghế thương gia, giá vé cao gấp đôi vé ghế thường.

Nhưng cũng may từ Lâm Thành đến Yến Thành không xa, cũng không đắt lắm. Ghế thương gia còn có thể vào khu nghỉ ngơi khách VIP miễn phí, đối với Chu Sùng Dục thì tốt hơn nhiều so với việc ở trong sảnh người chen chúc.

Cố ý chọn chỗ ngồi khuất gần cửa sổ, Chu Sùng Dục hà hơi lên cửa sổ kính, im lặng nhìn từng căn nhà sáng đèn bên ngoài.

Bên cạnh cậu, Lương Trì cầm đơn đặt hàng KFC nhân viên đưa cho, đang nghiêm túc nghiên cứu nên gọi gì để lấp đầy bụng.

“Một suất trẻ em, có đủ không.”

Chu Sùng Dục nghe vậy nhíu chặt mày, ghét bỏ lắc đầu, “Không cần.”

“Chỉ có cái này.” Lương Trì không nhịn được cười, bất đắc dĩ giải thích.

Họ quay về khách sạn lấy hành lý rồi đến nhà ga. Thời gian vốn không sớm, lại thêm ngày nghỉ lễ đông người, đơn đặt hàng của nhà hàng từ lâu đã cung không đủ cầu, các món có thể chọn ít càng thêm ít.

Liếc người bằng ánh mắt lạnh lùng một lúc, Chu Sùng Dục bị ép nhận lấy menu Lương Trì đưa tới, mất tập trung quan sát đồ chơi miễn phí xanh xanh đỏ đỏ trên đó.

“Vậy tôi lấy một phần C.” Chu Sùng Dục miễn cưỡng chọn một cái ít trẻ con nhất, lại ném vào ngực Lương Trì, “Thêm một phần khoai tây chiên nữa.”

“Được.” Lương Trì cố sức nhịn cười, nhẹ nhàng đứng lên đi đến cửa vào, mua đồ ăn từ nhân viên.

Trong lúc Lương Trì rời đi, Chu Sùng Dục ở lại tập trung vẽ nguệch ngoạc lên cửa sổ kính phủ kín hơi nước.

Không biết trôi qua bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói xa lạ.

“Xin chào, anh đẹp trai.”

Chu Sùng Dục vốn không nhận ra đang gọi mình, cho đến khi bả vai bị ai đó vỗ nhẹ hai cái mới phản ứng được, chậm nửa nhịp quay đầu lại.

Trước mặt là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc đã được chải chuốt cẩn thận, chiếc áo khoác và túi xách hàng hiệu trên người càng có giá trị không nhỏ.

Kiểu dáng của chiếc áo khoác tím nhạt khiến Chu Sùng Dục mơ hồ thấy quen mắt.

Cẩn thận nhớ lại mới nhớ ra, trước đó không lâu khi họ bước vào nhà ga, Lương Trì vừa tiện tay chuyển hành lý giúp cô gái này.

“Anh đẹp trai này.” Người phụ nữ đưa tay chỉ Lương Trì ở cổng vào, “Anh và anh kia là bạn bè hả, hay là họ hàng… Kiểu như cậu cháu ấy.”

Câu hỏi gì đây.

Có lẽ để không làm phiền đến hành khách khác, người phụ nữ đến gần hơn, nói chuyện thì thầm.

Mà rõ ràng Chu Sùng Dục hơi bài xích khi giữ khoảng cách như vậy với người lạ, càng không muốn mở miệng nói chuyện. Vì vậy, cậu đành phải rụt bả vai ra sau, giữ tư thế phòng vệ căng thẳng.

Hình như người phụ nữ cũng không ngờ sẽ gặp trắc trở, để giảm bớt sự lúng túng, cô mỉm cười lịch sự, chỉ người bạn của mình cách đó không xa.

“Anh đừng để bụng, tôi hỏi giúp bạn thân… Anh ấy vẫn độc thân chứ, nếu đúng, tôi muốn thêm wechat.”

Chu Sùng Dục lập tức líu lưỡi.

Mặc dù cậu đã sớm nhận ra, hình như Lương Trì đi tới đâu cũng có thể nhận được nhân duyên với phụ nữ cực mạnh. Nhưng đi ra ngoài gặp được người theo đuổi trực tiếp như vậy, ít nhiều cũng sẽ tạo thành một chút rắc rối nhất định cho người bạn đồng hành là cậu.

“Tôi, cũng không thân với anh ta.” Chu Sùng Dục quay mặt đi, nói bóng gió là mình cũng không rõ lắm.

“Ha ha, vậy sao.” Đối phương rõ ràng hơi xấu hổ, nhưng lại không dễ từ bỏ như vậy, đành phải tiếp tục nói bóng gió: “Vậy hai người… Cũng mới quen biết à? Đến du lịch?”

Câu hỏi này khiến Chu Sùng Dục hơi khó nói.

Nói Lương Trì là chủ nhà thật ra không hợp lý, vì Lương Trì vốn chưa từng lấy tiền phòng của cậu.

Nói họ là bạn bè cũng không hoàn toàn đúng. Nói chính xác Lương Trì chỉ là bạn thân của anh cậu, hoặc là đối tượng mập mờ, Chu Sùng Dục cũng không biết cụ thể. Cùng lắm là Lương Trì bị ép cho cậu sống chung nhà chỉ vì giúp Chu Sùng Nhiên.

Nói như vậy, mối quan hệ của họ tuyệt đối không được xem là thân thiết.

Để tránh đối phương hiểu lầm Lương Trì là kẻ buôn người mặt người dạ thú, Chu Sùng Dục sắp xếp lại ngôn ngữ, quyết định ăn ngay nói thật.

“Tôi, sống ở nhà anh ta.”

Nghe giống như mối quan hệ sống chung kỳ lạ lại bẩn thỉu gì đó.

Chu Sùng Dục hơi câu nệ sờ đầu ngón tay, nhíu mày lại, không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Anh ta… tới đây thi với tôi.”

Càng bẩn hơn.

Người phụ nữ nghe xong hơi khó hiểu, nhưng vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản, lúng túng cười trừ hai tiếng: “Ha ha… Vậy à.”

Chu Sùng Dục đã không muốn tiếp tục nói chuyện với người nọ nữa, quét mắt nhìn nơi xa, thấy Lương Trì lấy đồ ăn quay về, lập tức như được đại xá.

“Anh ta đến rồi, chị hỏi thẳng anh ta đi.”

Nói xong cậu quay người đi như đóng lại một cánh cửa xã giao, ngăn cách mọi khả năng đối phương muốn tiếp tục hỏi.

Không lâu sau, Lương Trì đã quay về bên cạnh.

Người phụ nữ nhanh chóng hành động, lên tiếng chào hỏi: “Chào anh, ờ… Bạn em xấu hổ quá, em hỏi giúp cô ấy, có thể thêm wechat không.”

Chu Sùng Dục quay lưng lại, không nhìn thấy hành động của họ.

Âm thanh nói chuyện của Lương Trì rất khẽ, không nghe rõ anh nói gì.

Chu Sùng Dục quay mặt sang, chỉ thấy anh lịch sự lắc đầu với người phụ nữ, giơ tay trái lên chỉ chiếc nhẫn trên ngón út của mình với đối phương, khẩu hình như là: “Xin lỗi, tôi không có ý định đó.”

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, người phụ nữ chỉ có thể thất vọng rời đi.

Đặt khay thức ăn lên mặt bàn, Lương Trì ngồi xuống, duỗi tay búng trán Chu Sùng Dục một cái.

“Ăn cơm, ngẩn người gì đấy.”

Chu Sùng Dục bị anh búng hơi đau, lại khôi phục gương mặt bí xị kia, nhíu mày lấy suất trẻ em của mình.

Ngồi cạnh Lương Trì, cửa sổ kính trong suốt phản chiếu bóng mờ của hai người.

Không nói gì nhưng lại đủ an toàn.

Mong muốn tìm hiểu một người đã đạt tới đỉnh điểm.

Chu Sùng Dục thực sự không nén nổi tò mò, hờ hững liếc ngón út của Lương Trì, giả vờ như không có việc gì hỏi: “Đeo cái này có ý nghĩa đặc biệt gì à.”

Lương Trì cúi đầu uống cà phê, sững sờ chốc lát khi nghe thấy câu hỏi của cậu, một lúc sau mới đặt tay xuống, hơi điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn.

“Nhẫn, ý nghĩa là theo chủ nghĩa độc thân.” Anh dừng một lát: “Có nghĩa là… Tôi từ chối hình thành mối quan hệ tình cảm với bất kỳ ai.”

Chu Sùng Dục nghe xong im lặng một lúc, cố hiểu nhưng lại khó hiểu được điều gì đó sâu xa hơn.

“Cho nên…” Cậu mờ mịt chớp mắt, thay đổi chủ đề: “Anh trai tôi cũng có ý với anh, bị anh từ chối như vậy đúng không?”

Lương Trì suýt nữa phun ra, liên tục ho khan mấy tiếng.

Tiếp xúc với Chu Sùng Dục lâu như vậy, nhất định phải quen với việc thỉnh thoảng cậu nói lời giật gân. Mà rõ ràng Lương Trì vẫn chưa tu luyện đến tầng này.

“… Không phải.” Anh bất lực phủ nhận.

Chu Sùng Dục cúi mặt xuống: “Vậy tại sao trước kia anh ấy luôn tỏ vẻ thất tình.”

Lương Trì nghẹn họng, có một số việc Chu Sùng Dục vốn không nên biết. Nhưng nếu bây giờ không giải thích rõ với cậu, có lẽ sau này còn phải tốn nhiều sức hơn để phủi sạch quan hệ.

“Là một cựu ca sĩ chính của Lam Sẫm, đã rời đi vì một vài lý do đặc biệt.”

Lương Trì đặt tách cà phê trong tay xuống, ngồi thẳng người, thở dài một tiếng với tâm trạng hơi buồn.

“Tình cảm của anh cậu và người kia rất tốt, sau khi người kia đi, cả ban nhạc đều như mất linh hồn. Không chỉ anh cậu, chúng tôi đều cần thời gian để điều chỉnh và làm quen.”

Chu Sùng Dục lẳng lặng nghe hết lời anh nói, im lặng một lúc lâu như có điều suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho nên, anh ấy vẫn bị đá.”

Lương Trì á khẩu không trả lời được.

Hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng hình như Chu Sùng Dục chưa bắt được trọng điểm trong lời anh nói.

Lương Trì không muốn giải thích quá nhiều, khóe mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, giơ tay bóp nhẹ gáy Chu Sùng Dục.

“A Dục, sắp thi đại học rồi, đây không phải chuyện cậu nên quan tâm.”

Không hề nghi ngờ, Lương Trì đã quen được lợi ích của tuổi trẻ từ Chu Sùng Dục…

Tư duy đơn giản và thuần túy, cũng dễ dàng quên đi một số chuyện.

Nhưng sự thiếu sót ca sĩ chính trong ban nhạc quả thực là điều trí mạng đối với Lương Trì.

Vài tháng mới có một buổi biểu diễn, ca khúc mới chỉ có vài bài. Trơ mắt nhìn một ban nhạc từ hăm hở dần suy tàn chán chường, với tư cách là một thành viên nhưng lại bất lực.

Nhưng phải làm sao mới có thể bước ra khỏi sự chán chường này, điều này đòi hỏi anh dùng quãng đời còn lại để tìm kiếm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.