Ngày hôm sau, tuyết đột nhiên ngừng rơi.
Bảy rưỡi sáng trời vẫn tờ mờ sáng, năm cái báo thức liên tục vẫn không thể gọi Lương Trì dậy.
Chu Sùng Dục tự thu dọn dụng cụ vẽ tranh cần mang theo, mặc quần áo dày, ra ngoài trước một tiếng.
Xếp hàng mua bữa sáng ở quán ven đường, thong thả đi bộ đến điểm thi, cũng không cần chờ quá lâu, thời gian vừa đủ.
Trước kia cậu đã tham gia các kỳ thi tương tự không biết bao nhiêu lần.
Lần nào cũng chỉ có một quá trình đó. Chờ đợi dài dằng dặc, mấy chục người chờ trong một lớp học nhỏ. Sau đó bày dụng cụ vẽ tranh trong không gian hơn một mét vuông có đánh dấu số báo danh của mình, chuông reo thì bắt đầu vẽ. Đồng thời còn phải chịu đựng cảm giác chật chội xung quanh ngồi đầy người.
Từ chán ghét đến mất cảm giác.
Cánh tay giơ lên đau mỏi, ngón tay lạnh cọng cứng ngắc. Sau khi nộp bài thi, những thứ đó như trở thành chuyện của đời trước.
Buổi sáng chỉ thi môn phác thảo, mười một rưỡi thi xong. Quay về khách sạn, Lương Trì đã chuẩn bị cơm trưa cho cậu.
Món ăn ngày thường đơn giản nhất, không dầu mỡ, rất tinh xảo. Không biết Lương Trì chưa quen cuộc sống ở đây gọi đồ ăn ngoài hiếm có này từ đâu.
Vì thời gian rất gấp, lúc ăn cơm Chu Sùng Dục gần như không nói câu nào.
Hình như biết cậu thi mệt, Lương Trì không tìm chủ đề nói chuyện với cậu như ngày thường mà im lặng ngồi đối diện, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn, lại cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745268/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.