Lương Trì cởi áo khác ra đi vào nhà, trước tiên quan sát một đống bừa bộn Chu Sùng Dục bày ra ở phòng khách.
Vài tấm gỗ vụn, bên trên là phôi bùn chưa thành hình, bên cạnh có xô nhựa nhỏ đựng bùn, phối hợp với mấy sợi dây thép gỉ rải rác bên cạnh không biết nhặt ở đâu. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng là đi nhầm vào công trường xây dựng nào đó.
Còn Chu Sùng Dục mặc một chiếc quần yếm, trên mặt dính bùn, rất giống anh công nhân vừa vào thành phố đi làm.
Lương Trì im lặng nhìn mái tóc rối như ổ gà của cậu, thực sự không nhịn được cười.
Thật ra Lương Trì không lo lắng nhà cửa bị Chu Sùng Dục làm bẩn làm loạn, nói một cách khách quan, Chu Sùng Dục còn cẩn thận vệ sinh hơn anh nhiều.
Làm nghệ thuật là một công việc bẩn thỉu, ngày thường Chu Sùng Dục vẽ màu, trên người luôn bị thuốc màu làm bẩn. Nhưng mỗi lần vẽ xong cậu đều nghiêm túc giặt sạch quần áo, lại khôi phục mọi đồ đạc đã sử dụng về trạng thái ban đầu.
Bảng pha màu phải được rửa sạch không còn màu nào, hộp đựng cọ phải được rửa sạch rồi dùng giấy vệ sinh lau khô, ngay cả các cạnh của hộp màu cũng phải dùng dao cạo sạch.
Lương Trì biết lát nữa Chu Sùng Dục làm xong, phòng khách của mình sẽ sạch hơn cả lúc đầu, cho nên cũng không quản cậu nữa. Chỉ đi tới đặt đồ xuống, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa.”
Chu Sùng Dục gật đầu với anh: “Ừm, ăn rồi.”
Lương Trì “À” một tiếng, đi vào bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745294/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.