Ra khỏi quán trọ nhỏ với Chu Sùng Nhiên, xung quanh chỉ có một quán cơm địa phương, giờ này đã đông kín người.
Ăn cơm phải chờ chỗ, hai người dứt khoát tìm bà chủ gọi món, sau đó ở ngoài chờ bếp nấu xong rồi đóng gói mang đi.
Mặt trời lặn xuống núi, bầu trời lại lắc rắc vài hạt mưa, không lớn, nhưng rơi trên người trên đầu khiến cơ thể cảm thấy vừa ẩm vừa lạnh.
Chu Sùng Nhiên dựa vào tường, sờ túi muốn hút điếu thuốc nhưng không tìm được.
“Lúc nãy, giáo viên hướng dẫn của thằng nhóc gọi cho em.” Anh nặng nề nói.
Suốt thời gian qua, bất kể là tiểu học, cấp hai, cấp ba, hoặc là đại học, các thầy cô đều xếp Chu Sùng Dục vào nhóm đối tượng quan tâm trọng điểm vì tình huống đặc biệt của cậu.
Bình thường chắc chắn sẽ chú ý đến hành động của cậu nhiều hơn. Chỉ cần cậu vừa có động thái bất thường nào, lựa chọn đầu tiên của giáo viên hướng dẫn đó là gọi điện cho phụ huynh hỏi thăm tình hình.
“Giáo viên nói là… Trường vẫn chưa chính thức được nghỉ.” Chu Sùng Nhiên mờ mịt nhìn bầu trời âm u ở phía xa, giọng rất bình tĩnh: “Nó tự rời khỏi trường, còn vắng tiết tự chọn chuyên ngành sau đó. Giáo viên hướng dẫn sợ xảy ra chuyện gì mới liên lạc cho em, em bịa một lý do giúp nó, lừa gạt cho qua.”
Lương Trì im lặng đứng bên cạnh anh, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn xa xa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Chu Sùng Nhiên quay đầu nhìn anh, hỏi: “Nó có nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745298/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.