Em muốn làm vợ anh. Đây là một câu thẳng thắn hoang đường nhất mà Lương Trì nhận được vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi kể từ khi lọt lòng, nó như một mũi tên bắn thẳng vào tim anh. “… Tại sao.” Lương Trì bất đắc dĩ ngồi thẳng, nhìn cậu thanh niên trước mặt với biểu cảm có phần nghiêm túc. Bị anh hỏi như vậy, Chu Sùng Dục lại hơi xấu hổ. Vừa rồi nói thẳng suy nghĩ trong lòng chỉ là phút chốc bốc đồng, nếu thực sự hỏi cậu lý do, cậu lại rất khó nói rõ. Chu Sùng Dục cúi đầu ấp ủ cả buổi cũng không nghĩ ra lời diễn đạt phù hợp. “Vì… Thích… Anh.” Chu Sùng Dục căng thẳng bóp ngón tay, vắt hết óc vận dụng các từ ngữ mình chưa quen thuộc, dừng một lát lại bổ sung: “Yêu… Anh.” Lương Trì á khẩu, nhìn đôi con ngươi màu đen tinh khiết tới mức không có tí tạp chất nào, trái tim rõ ràng rung động với biên độ nhỏ, nhưng lại như bị mấy tảng đá lớn đè xuống, nặng trĩu tới mức không thở được. Em thích anh, em yêu anh. Đây không phải lần đầu tiên Lương Trì nghe người khác nói lời này với mình. Trước kia nghe xong không có cảm giác gì, bây giờ nghe Chu Sùng Dục nói lại như một giọt nước mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhưng có thể kí.ch th.ích ra từng đợt gợn sóng, dập dềnh lan ra tim anh, rất lâu cũng không biến mất. Nhưng sau khi anh bình tĩnh lại, gợn sóng này lại trở về lý trí, nhanh chóng trở nên phức tạp và hiện thực. “Dục ơi, đó không gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745299/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.