Bị lời nói của Lương Trì làm cho bối rối, Chu Sùng Dục không nói gì, lại nhanh chóng nhốt mình trong căn phòng dưới tầng.
Tâm lý bị quấy nhiễu, cả đêm cậu không ngủ mấy.
Ngày hôm sau, hai mắt Chu Sùng Dục thâm quầng thấy rõ, mới sáng sớm đã đi ra ngoài.
Một là để tránh không gặp Lương Trì, ra ngoài tìm nơi yên tĩnh giải sầu. Hai là vì trưa nay cậu vốn có hẹn, cuối tuần tắc đường, ra ngoài sớm nửa ngày cũng không phải chuyện gì xấu.
Còn lâu mới đến thời gian hẹn, Chu Sùng Dục ra ngoài, tìm một công viên trên đường, ngồi xuống bậc thang bên hồ ngẩn người cả buổi.
Gần đến giờ, cậu mới bắt xe đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Anh Dục ơi…”
Vừa bước vào, một người đàn ông mặc áo lông màu đỏ ngồi trong góc đứng lên, vẫy tay với cậu. Chu Sùng Dục liếc mắt đã nhận ra đó là Trịnh Nghiêu.
Mặc dù cậu ta nhuộm tóc, mặt tròn hơn nhiều, kính mắt cũng chuyển từ gọng đen hẹp lỗi thời sang gọng tròn vàng, nhưng cái khí chất đi tới đâu cũng nổi bật ấy vẫn không hề thay đổi.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu.” Trịnh Nghiêu đứng lên, không cho giải thích đã ôm cậu một cái, còn vỗ mạnh hai lần vào lưng cậu.
Chu Sùng Dục xụ mặt tránh sang bên cạnh, vẫn chưa ngồi ấm chỗ, Trịnh Nghiêu lại chỉ ngoài cửa sổ nói với cậu: “Ê, cậu nhìn đi, tôi còn gọi ai tới nữa.”
Chu Sùng Dục ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy một chiếc Mercedes màu đen đậu bên đường không biết từ lúc nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745315/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.