🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đi qua đám người bận rộn sau sân khấu, leo cầu thang lên tầng hai. Chu Sùng Dục cúi đầu nhìn chằm chằm gót chân Lương Trì suốt dọc đường, cuối cùng được anh dẫn đến một phòng cất đồ ở góc cua hành lang.

Căn phòng rộng khoảng mười mét vuông, nhưng chỗ có thể đặt chân chỉ bằng một viên gạch.

Bên trong chất đầy bàn ghế bỏ đi của quán bar, vì vừa trang trí xong nên bụi rơi xuống mặt bàn chưa kịp lau đi.

Chỉ có một cửa sổ nhỏ phía trên bức tường bên, nối liền với hành lang, miễn cưỡng có một chút tia sáng lọt vào.

Sau khi kéo Chu Sùng Dục vào, Lương Trì đóng cửa lại, duỗi tay bật công tắc trên tường. Tiếc là đèn trần nhấp nháy hai lần, cuối cùng vẫn không thể sáng lên.

Xung quanh tối đen, hai người đối mặt chen chúc trong không gian nhỏ chật chội, âm thanh chạy thử loa bên ngoài giống như bị phủ một lớp vải dày, nghe không rõ.

Lương Trì lại tiến lên một bước, Chu Sùng Dục vô thức lùi lại. Kết quả sau lưng là bàn, đành phải đặt mông ngồi lên.

Một lúc sau mắt mới thích nghi với môi trường tối đen xung quanh, một tay Lương Trì kéo cánh tay Chu Sùng Dục, tay kia lấy thứ gì đó trong túi ra, mò mẫm công tắc bên trên.

Tạch, trên tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.

Đó là vòng tay ủng hộ do nhóm người hâm mộ đặt làm số lượng lớn cho buổi biểu diễn hôm nay, mỗi thành viên Lam Sẫm đều có một cái. Trong kế hoạch ban đầu là anh sẽ ký tên lên trên, sau khi kết thúc buổi biểu diễn hôm nay sẽ tặng ngẫu nhiên cho khán giả dưới sân khấu.

Lương Trì mặc kệ sự kháng cự của Chu Sùng Dục, hơi dùng sức kéo cổ tay cậu lại, cúi đầu tìm khóa vòng tay, nghiêm túc cài lại giúp cậu.

“Em tới… Tìm anh em?” Lương Trì vừa đeo vòng giúp cậu vừa ngước mắt liếc cậu một cát, dừng một lát mới hỏi, “Hay là tìm tôi.”

Khoảng cách quá gần, Chu Sùng Dục ngẩng đầu lên là có thể đối diện với ánh mắt như đầm sâu của Lương Trì.

May mà ánh sáng ở đây rất tối, lại có mũ lưỡi trai và khẩu trang che chắn, dù Chu Sùng Dục đỏ mặt như đang bị lửa thiêu cũng không sợ bị người kia phát hiện.

“Khương Di muốn em dẫn cô ấy đi vào, em mới tới.”

Chu Sùng Dục hờ hững quay mặt đi, cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Kết quả vừa đi vào đã thấy anh đang nói chuyện với bạn gái cũ của anh.”

Động tác mày mò vòng tay của Lương Trì đột nhiên dừng lại, mặc dù bất đắc dĩ nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên không bị khống chế.

“Có người không nghe điện thoại của tôi, còn muốn quản tôi đứng với ai.” Lương Trì duỗi tay đẩy trán Chu Sùng Dục một cái, cụp mắt nhìn cậu chằm chằm, con ngươi tản ra ánh sáng màu xanh lam của vòng tay.

Chu Sùng Dục nghiêm mặt không để ý tới anh, vẫn nghiêng đầu sang một bên, bị vành mũ che nên không nhìn rõ biểu cảm.

“Ghen à?” Lương Trì buông cánh tay Chu Sùng Dục ra, hai tay chống lên mép bàn bên người cậu, cúi người đến gần nhìn mặt cậu.

“Ừ.” Chu Sùng Dục không muốn nói dối.

Ghen là cái chắc, cậu hẹp hòi từ nhỏ, không giống Lương Trì gặp phải chuyện gì cũng luôn giữ được bình tĩnh.

Lập tức nhận được đáp án khẳng định, tâm trạng Lương Trì có vẻ tốt hơn nhiều.

Nhân lúc cậu vẫn chưa kịp phản ứng, anh khẽ vươn tay cởi mũ của Chu Sùng Dục. Đôi mắt dưới vành mũ vẫn đen láy trong veo không gì sánh được, như vừa tắm mưa, được ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mơ hồ còn hơi ẩm ướt.

“Tôi sai rồi.” Hình như thở dài một tiếng rất khẽ, Lương Trì thì thầm.

Câu nói này dường như luôn có tác dụng kỳ diệu, chỉ nói một lần đã có thể khiến sự bướng bỉnh của Chu Sùng Dục hoàn toàn mềm mại.

Chu Sùng Dục cúi đầu nghịch chiếc vòng tay mới trên cánh tay mình, im lặng một lát, cắ.n môi dưới, không nhịn được hỏi: “Anh gọi điện là muốn nói gì.”

“Nói tôi nghiêm túc…” Lương Trì nghiêng đầu tìm kiếm đôi mắt cậu.

“Những lời nói đêm đó, tôi không lừa em, Dục à… Không phải tôi không biết ghen, tôi chỉ sợ người khác tốt hơn tôi, biết chăm sóc em hơn tôi, em chọn tôi sẽ chịu thiệt thòi.”

Vừa nói, con ngươi Lương Trì vừa thoáng qua chút ảm đạm.

Trong hai tuần kể từ khi rời khỏi Bắc Kinh, anh sống rất đau khổ. Cảm tượng đêm đó Chu Sùng Dục đỏ mắt nói “Không cần” với anh, sau đó xoay người rời đi giống như cơn ác mộng lúc nửa đêm, tái diễn trong đầu anh.

Anh vốn cho rằng mình của hôm nay đã có thể thản nhiên chấp nhận kết quả này, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, rõ ràng anh vô cùng để ý.

“Cho nên ngày đó em rời đi, sau đó cũng không nghe điện thoại, nghĩa là từ chối hả?” Lương Trì ra vẻ thoải mái nhún vai, cúi đầu hỏi, giọng nói vẫn rất mềm mại.

“Không, không phải…” Chu Sùng Dục nhíu mày, lập tức hơi sốt ruột.

Cậu thực sự không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Cậu là động vật có thói quen điển hình, thích làm từng bước, thích sự không thay đổi.

Khó khăn lắm mới lùi khoảng cách của họ về trạng thái ban đầu, lời nói thật của Lương Trì lại khiến cậu có cảm giác không chân thật khi giấc mơ biến thành hiện thực. Cùng với niềm vui còn có nỗi sợ hãi về tương lai chưa biết trước.

Lỡ như cậu lại làm hỏng thì sao.

Lỡ như Lương Trì chỉ nhất thời nổi hứng, sau này thời gian dài lại đẩy cậu ra…

Chu Sùng Dục không thể khống chế việc nghĩ đến những kết quả xấu nhất, lại không có cách nào bỏ qua những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Cậu muốn Lương Trì, trước đây muốn, bây giờ vẫn vậy.

“Còn cần không.” Lương Trì cúi người đến gần, đã nhẹ nhàng cởi khẩu trang của Chu Sùng Dục ra.

Anh chưa nói cụ thể là cần gì, nhưng anh nghĩ có lẽ Chu Sùng Dục biết.

“Em, em vẫn chưa khỏi cúm.” Tim Chu Sùng Dục đập rất nhanh, hai tay nắm chặt, máu trong người như chảy ngược, “Sẽ lây cho anh…”

Trước khi cậu nói hết, nụ hôn của Lương Trì đã phủ lên, mang theo mùi rượu vang nhạt, dịu dàng nhưng không cho từ chối cạy mở môi cậu.

Chu Sùng Dục dựa lưng vào tường, hơi lạnh, cọ vào toàn bụi.

“Cần không.” Lương Trì hơi lùi ra, hỏi lại cậu.

Gò má được ánh huỳnh quang màu xanh lam chiếu lên, con ngươi Chu Sùng Dục tỏa sáng, do dự hồi lâu mới khẽ gật đầu hai cái.

Trong bóng tối và ồn ào, cậu ôm thắt lưng Lương Trì, hôn lại anh.

Môi trường và bầu không khí đều đầy đủ, chỉ lướt qua là không đủ.

Chu Sùng Dục càng hôn càng tham lam, dần dần không còn bối rối như lúc đầu nữa, bắt đầu duỗi tay tìm cạp quần Lương Trì.

Hình như không muốn cho cậu chiếm quyền chủ động, Lương Trì nhanh chóng đè cánh tay không an phận của cậu lại, còn mình thò tay vào vạt áo cậu.

“Ưm…”

Bàn tay Lương Trì hơi lạnh, trên người Chu Sùng Dục nóng như thiêu, không khống chế được phản ứng tự nhiên, rụt lại lùi ra sau.

Thật trùng hợp, khuỷu tay đúng lúc đụng phải cái ghế chồng lên mặt bàn bên cạnh, keng, cái ghế bị đẩy xuống đất, suýt nữa rơi vỡ tan tành.

“Dục ơi…” Lương Trì khẽ hôn cậu một lát, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh em ở phòng bên cạnh.”

Chu Sùng Dục đỏ mặt, lập tức không dám thở mạnh, sợ lại để bên ngoài nghe thấy âm thanh gì không nên nghe.

“Anh Trì ơi… Anh Trì…”

Đang định tiếp tục, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Thành Quyện, từ xa đến gần, giống như đi tới từ đầu kia hành lang.

Điện thoại trong túi quần Lương Trì ngay lập tức rung lên, anh chỉ có thể nghe máy, hạ giọng nói “Alo”.

“Anh Trì, anh đang ở đâu? Chuẩn bị xuống thôi.” Người bên kia đang tìm anh khắp nơi.

“Tới liền.”

Nói hai câu đơn giản với Thành Quyện, Lương Trì cúp điện thoại, biết đã đến lúc phải đi.

Chu Sùng Dục đã nhảy xuống mặt bàn, nhặt mũ dưới đất đội lại lên đầu, hơi ngượng ngùng chỉ chỉ bên ngoài, “Em, đi ra ngoài xem biểu diễn trước đây.”

“Sau khi kết thúc tôi sẽ đến tìm em.” Lương Trì giữ cánh tay cậu, phủi bụi trên tay áo giúp cậu, “Không được đi trước.”

Bị Lương Trì vỗ cánh tay xong lại vỗ mông, Chu Sùng Dục mở cửa chuồn đi như con cá chạch.

“Biết rồi.” Phía sau cánh cửa mở một nửa, giọng Chu Sùng Dục ồm ồm mấy giây sau mới truyền vào tai Lương Trì.

Sau đó, Chu Sùng Dục vẫn đứng dưới sân khấu xem hết buổi biểu diễn của Lam Sẫm.

Sau khi tan cuộc, Lương Trì bị hội Thành Quyện kéo đến tiệc ăn mừng, hoàn toàn không có thời gian tìm cậu.

Biết ý nghĩa nhóm nhạc tập hợp lại với mỗi thành viên của Lam Sẫm, Chu Sùng Dục cũng không làm phiền họ thêm nữa, một mình quay về phòng làm việc trước.

Gần mười hai giờ đêm, Chu Sùng Dục vừa chui vào chăn, điện thoại dưới gối rung vài tiếng. Cậu lấy ra nhìn, bên trên có hai tin nhắn Lương Trì vừa gửi đến…

“Mai là giao thừa, anh em sẽ đến Đức với bạn trai của cậu ấy.”

“Buổi tối có muốn đến ăn tết cùng tôi không.”

Đằng sau còn đính kèm định vị, phía nam thành phố, là cửa hàng đàn.

Ngày mai Chu Sùng Dục thực sự không có sắp xếp khác, gần đây anh cậu đang bận yêu đương với ca sĩ chính mới của nhóm nhạc, không có thời gian quản cậu.

Chu Sùng Dục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ba, bốn phút, vẫn chưa quyết định có đồng ý hay không. Mắt bị ánh sáng đâm vào hơi mỏi, cậu mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, gần đến trưa Chu Sùng Dục mới tỉnh.

Ra khỏi phòng, Trịnh Nghiêu và Khương Di đang chuyển vali ra ngoài, chuẩn bị đóng cửa phòng làm việc, mở cửa lại sau kỳ nghỉ đông.

Trịnh Nghiêu vội về quê, để lại chìa khóa rồi đi luôn. Chỉ còn lại Khương Di vẫn ngồi trên ghế ông chủ da thật, vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm.

“Chuyện này bất hợp lý quá…”

Càng xem cô càng tức giận, dứt khoát đập “bộp” điện thoại lên bàn, chống cằm phẫn nộ cằn nhằn với Chu Sùng Dục.

“Bài hát mới trong buổi biểu diễn live của Lam Sẫm hôm qua, hôm nay đã bị tài khoản tiếp thị cáo buộc là đạo nhạc, họ thậm chí còn không nghe xem giống nhau ở đâu, đúng là bịa đặt…”

Khương Di vừa nói vừa dùng đốt ngón tay gõ bàn. Chu Sùng Dục nghe xong sững sờ một lát mới ý thức được xảy ra chuyện gì. Cậu cũng lấy điện thoại ra, đi tới ngồi xuống cạnh cô cùng nghiên cứu tin tức trên mạng.

Trước kia cậu rất ít khi quan tâm những cái này, cho nên có rất nhiều chuyện không hiểu lắm.

Nghe Khương Di nói, bản thân nhóm nhạc vốn chỉ ở trong một vòng tròn rất nhỏ, nhưng lần này ca khúc bị nghi đạo nhạc dính đến ca sĩ nổi tiếng, số lượng người hâm mộ quá nhiều. Cho nên dư luận hiện tại rất bất lợi đối với Lam Sẫm.

Trong tất cả các tác phẩm của Lam Sẫm, phần lớn là do Lương Trì biên soạn, lần này chắc chắn cũng đứng chịu mũi sào.

Hơi lo lắng cho tình trạng của Lương Trì, mới xem chưa lâu, Chu Sùng Dục đã bắt đầu ngồi không yên, lập tức đứng dậy rửa mặt thay quần áo.

Tạm biệt Khương Di, cậu đội mũ lên, đi ra ngoài bắt xe.

Gửi tin nhắn cho Lương Trì không nhận được hồi âm, Chu Sùng Dục chỉ có thể thử đến tìm ở mấy nơi có thể.

Hôm qua Lương Trì nói là buổi tối gặp nhau ở cửa hàng đàn, có lẽ ban ngày anh không ở đây, Chu Sùng Dục đến nhà anh trước, gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai trả lời.

Chuyển đến cửa hàng đàn, trên đường bị kẹt xe rất lâu. Đi vào mới phát hiện bên trong chỉ có một sinh viên làm thêm đang trông cửa hàng, hỏi ra mới biết gần đây cậu ta đều không thấy Lương Trì đến.

Ra khỏi cửa hàng đàn, Chu Sùng Dục nhất thời không nghĩ ra nơi khác có thể tìm được Lương Trì.

Trong lúc rơi vào bế tắc, điện thoại đột nhiên rung hai lần, mở ra nhìn, là tin nhắn Khương Di gửi.

“Nhìn thấy tin tức trên mạng chưa??”

“Họ sao rồi.”

Chu Sùng Dục không hiểu gì, gõ chữ hỏi: “Tin tức gì.”

Ảnh đại diện của Khương Di nhảy liên tục, tốc độ trả lời cậu rất nhanh, tin nhắn nối tiếp nhau.

“Hình như có người hâm mộ đến dưới công ty đĩa nhạc kháng nghị.”

“Đúng lúc thấy xe của Lam Sẫm nên xảy ra xung đột.”

“Có người bị thương.”

Chu Sùng Dục im lặng nhìn chằm chằm tin nhắn không ngừng nhảy ra trên màn hình điện thoại, nhíu chặt mày, nỗi lo lắng trong lòng đạt tới đỉnh điểm sau khi Khương Di gửi đến bốn chữ “Có người bị thương”.

Cậu nhanh chóng mở khung trò chuyện với Lương Trì, vừa gõ được mấy chữ lại cảm thấy quá chậm, thế là trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại đổ chuông hai lần đều không có ai nghe, tiếng tút dài tiếp tục cho đến lần thứ ba mới thành công.

Chu Sùng Dục càng chờ càng căng thẳng, điện thoại vừa kết nối, cậu không thèm suy nghĩ, nắm chặt điện thoại hỏi thẳng: “Anh không sao chứ?”

“Alo, Sùng Dục…” Giọng người bên kia hơi khàn, nghe không phải Lương Trì.

“Anh là anh Thành Quyện đây… Shh, đau đau…”

Bên kia ồn ào một lúc, hình như Thành Quyện nói vài câu đơn giản với y tá, sau đó mới giơ điện thoại lên, yếu ớt nói: “Anh Trì đang ở bệnh viện với anh, bọn anh… xảy ra chút vấn đề.”

Trái tim Chu Sùng Dục trĩu xuống, vội hỏi: “Bệnh viện nào, em đến ngay.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.