Dẫn Nhậm Thiển đến phòng bệnh trên tầng ba, Chu Sùng Dục đẩy cửa ra, nhìn thấy Khương Di cũng ở bên trong.
Không biết Phượng gia đi lúc nào, chỉ còn lại Thành Quyện cúi đầu trông coi bên giường Lương Trì, buồn ngủ díp mắt lại.
Thấy họ đi vào, Thành Quyện nhanh chóng đứng dậy bằng bên chân không bị thương, liếc nhìn người trên giường, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vừa ngủ.”
Hình như sợ đánh thức Lương Trì, Nhậm Thiển chỉ chỉ bên ngoài, ra hiệu cho Thành Quyện ra ngoài nói chuyện.
Thấy Thành Quyện khập khiễng đi đường cũng tốn sức, Khương Di đành phải tạm thời làm nạng cho anh ta, đỡ anh ta chậm rãi đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Chu Sùng Dục còn vỗ vai cậu như an ủi.
Sau khi họ ra ngoài, chỉ chớp mắt, trong phòng bệnh ngoài những bệnh nhân nằm ở giường khác chỉ còn Lương Trì và Chu Sùng Dục.
Chu Sùng Dục để đồ trong tay sang bên cạnh, im lặng đứng bên giường một lát, ánh mắt luôn rơi trên gương mặt hơi tái nhợt của Lương Trì.
Lương Trì đang ngủ say, lồng ngực nâng lên hạ xuống, hít thở rất chậm và đều.
Khóe môi anh có vết thương, dưới mũi đặt ống cung cấp oxy, ngón tay đeo kẹp, kết nối với máy theo dõi oxy trong máu bên cạnh.
Màn hình hiển thị một vài thông số phức tạp, Chu Sùng Dục chỉ hiểu đường gấp khúc đại diện cho nhịp tim.
Đập từng nhịp, từng nhịp.
Sau khi nhìn chằm chằm hai, ba phút, xác nhận đường gấp khúc kia không có thay đổi gì nhiều, Chu Sùng Dục mới chịu thả lỏng, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745322/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.