Chiếc xe việt dã lao vun vút trên cầu vượt, cũng bồn chồn như vậy là tâm trạng của người sắp bước vào chuyến du lịch không biết.
Trước khi ra khỏi nội thành, Lương Trì tìm một khu mua sắm có trạm sạc điện ở gần lối ra cao tốc, đỗ xe để sạch điện, sau đó dẫn Chu Sùng Dục vào khu mua sắm ăn cơm.
Sau khi ăn xong, họ lại đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt và hoa quả để ăn trên đường. Tiện thể còn đến cửa hàng bán đồ ngoài trời mua cho Chu Sùng Dục vài chiếc áo dày.
Đứng trước gương thử đồ, Chu Sùng Dục mặc một chiếc áo lông ngỗng mềm mại, trên đầu đội mũ lông Lương Trì vừa đội lên cho cậu.
Chu Sùng Dục nắm hai quả bóng nhỏ rủ xuống bên tai, hơi ngẩn người nhìn bản thân trong gương rất giống chim cánh cụt hoàng đế. Cậu quay đầu lại mờ mịt hỏi: “Nơi chúng ta sắp đến lạnh lắm à.”
“Hơi hơi.” Lương Trì vừa nói vừa lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ táo trên kệ hàng, quấn trên cổ Chu Sùng Dục, hoàn toàn che kín cậu.
Thật ra quyết định đi du lịch lần này của Lương Trì cũng là ý tưởng lâm thời.
Buổi sáng, lúc tìm Thành Quyện mượn xe anh tiện thể hỏi một câu, có nơi nào yên tĩnh có thể nghỉ phép không. Thành Quyện lập tức nói có, nhưng hơi xa, ở vùng núi cực Bắc, cách Yến Xuyên hơn trăm cây số. Bố anh ta mới đầu tư cho một câu lạc bộ dưỡng sinh suối nước nóng ở đó, thích hợp đến vào mùa đông.
Biết nhà họ Thành luôn giàu có, Lương Trì không lo lắng đến đó ở sẽ lạnh, anh chỉ sợ Chu Sùng Dục bị lạnh cóng trên đường đi.
Dù sao Chu Sùng Dục cũng nên có thêm vài bộ quần áo dày, nhân cơ hội này mua đủ luôn, mang theo cũng là lo trước khỏi họa.
Vừa rồi dù thử áo hay đội mũ, Chu Sùng Dục đều rất phối hợp, nhưng bây giờ vừa quấn khăn quàng cổ, cậu lại hơi nhíu mày.
Lương Trì cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Không thích à?”
Chu Sùng Dục chỉ để lộ đôi mắt đen láy, duỗi tay kéo khăn quàng cổ che trước mặt xuống.
Cậu cụp mắt không nhìn Lương Trì, trông như có điều suy nghĩ, hình như hơi ngại nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Không muốn mua khăn quàng cổ.” Một lúc sau, cậu mới lí nhí nói, “Quàng của anh là được rồi.”
Lương Trì nghe vậy sững sờ một lát mới hiểu được.
Trước kia anh cảm thấy Chu Sùng Dục mặc mỏng quá sẽ lạnh, luôn theo thói quen cởi khăn quàng cổ trên người ra quấn quanh mặt Chu Sùng Dục. Đứa trẻ này sợ rằng sau này có khăn của mình rồi sẽ không có lý do quàng khăn của anh nữa.
“Vậy cái này là của anh.” Lương Trì nói, lại tháo khăn quàng cổ ra giúp Chu Sùng Dục, cúi đầu quàng cho mình: “Anh đeo, nếu em sợ lạnh có thể tìm anh lấy bất cứ lúc nào.”
Lúc này Chu Sùng Dục mới gật đầu xem như đồng ý.
Cuối cùng, hai người xách mấy cái túi lớn ra khỏi khu mua sắm, quay về trên xe.
Từ Yến Xuyên lái xe đến điểm đến chuyến đi lần này của họ nhanh nhất cũng mất bảy, tám tiếng.
Trên đường đi, Lương Trì gần như không nghỉ, chỉ khi gặp khu vực dịch vụ mới thỉnh thoảng xuống nghỉ ngơi, đi vệ sinh, ăn chút gì đó bổ sung thể lực.
Càng lái về hướng Bắc, cảnh vật xung quanh càng tiêu điều vắng vẻ.
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, nơi xa là đồng bằng rộng lớn mênh mông vô bờ, từng cây khô héo đứng im lặng bên đường. Đưa mắt nhìn đều là chân trời màu xám trắng ảm đạm.
Hạ cửa sổ xe xuống một chút, không khí mũi hít vào là cái lạnh khô. Khác với sự ẩm ướt dinh dính của Yến Xuyên, cái lạnh ở đây đi sâu vào phổi.
Thật ra Chu Sùng Dục rất thích cảm giác này.
Rời xa phồn hoa và náo nhiệt, im lặng nằm bên cửa sổ xe, cứ lẳng lặng nhìn những cánh đồng lùi nhanh ở nơi xa.
Đột nhiên, con người như bị thu nhỏ vô hạn, bước đi trong thế giới màu xám trắng xa xăm rộng lớn, trở nên ít nổi bật hơn.
Có thể bỏ qua sự khác biệt giữa người với người, những phiền muộn, thế tục cũng như hoàn toàn biến mất.
Vào những lúc như vậy, Chu Sùng Dục mới có cảm giác đáng quý rằng mình là một phần tử thuộc về thế giới này, cô đơn nhưng không cô độc.
Mặc dù cô đơn quạnh quẽ, nhưng lại có cảm giác an toàn.
Mùa đông ở miền Bắc trời tối sớm, vừa hơn năm giờ, trời đã bắt đầu tối lại.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Chu Sùng Dục dựa vào ghế xe ngủ thiếp đi mà không biết. Khi tỉnh lại, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi thưa thớt, như hạt muối, rơi rào rào lên cửa sổ kính.
Bầu trời tối hơn, tình hình giao thông ngày càng tệ. Lái xe vừa đi vừa nghỉ, sau đó không đi được nữa, bị kẹt trên đường.
Nhìn những đuôi xe màu đỏ nối thành con sông dài phía trước, Lương Trì nhịp tay lên vô lăng, dần dần mất kiên nhẫn. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra tình hình giao thông.
“Tắc đường, phía trước hình như có sự cố.”
Ánh sáng trắng của màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt, Lương Trì hơi nhíu mày.
Đã đi được nửa quãng đường, xung quanh đều là đồng bằng và núi hoang, phải lái ít nhất năm, sáu mươi cây số nữa mới có thể tìm được một thị trấn tử tế.
Trời đã khuya lắm rồi, bây giờ họ đang ở một nơi đồng không mông quạnh. Tắc đường càng lâu chắc chắn càng chịu khổ.
Chu Sùng Dục hơi mờ mịt nhìn bên ngoài xe, tạm thời cũng không biết nên làm gì. Lương Trì đã lái xe liên tục cả buổi chiều, nhất định rất mệt, còn cậu không có bằng lái nên không giúp được gì cả.
“Không sao, không vội.” Chu Sùng Dục nhỏ giọng nói.
Nói xong, cậu cố gắng bắt chước dáng vẻ ngày thường của Lương Trì, thử duỗi một tay ra khẽ nắm tay áo đối phương như an ủi.
Lương Trì sững sờ, có vẻ hơi bất ngờ trước sự mềm mại hiếm thấy của Chu Sùng Dục.
Trong lòng thực sự ấm áp, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Lương Trì dần tan ra, nở một nụ cười thư giãn.
“Ừ, không vội.” Anh trầm giọng đáp một câu, quay đầu tiếp tục nắm chặt vô lăng.
Tắc đường gần một tiếng, tuyết bên ngoài hình như cũng không có dấu hiệu ngừng rơi.
Di chuyển từng chút một theo dòng xe cộ, liên tục lăn bánh rồi phanh lại. Trong xe còn bật hệ thống sởi, khiến bình điện của xe nhanh chóng cạn kiệt.
Khó khăn lắm mới lái đến một khu vực dịch vụ vắng vẻ, những chiếc xe mắc kẹt ở đây bởi gió tuyết đang xếp hàng dài trước trạm xăng dầu, trạm sạc điện hoàn toàn không đủ dùng.
Bước xuống xe, Chu Sùng Dục quấn chặt áo lông, đi vệ sinh trước.
Lúc quay lại, Lương Trì đã giao xe cho nhân viên trạm sạc trông hộ, còn mình đứng trước gian hàng tạm thời mua cho cậu một phần gà rán nóng hổi.
“Lạnh không?” Nhìn chóp mũi bị gió thổi đỏ của Chu Sùng Dục, Lương Trì cụp mắt xuống, ánh mắt trở nên hơi áy náy.
Chu Sùng Dục lắc đầu, không tỏ vẻ khó chịu chút nào, chỉ kiên nhẫn dùng que gỗ chọc gà rán cho vào miệng.
Thịt vừa rán xong, cắn hơi nóng, Chu Sùng Dục ăn một miếng, lại xiên một miếng cho Lương Trì, đưa lên miệng thổi một lát mới yên tâm đút cho anh.
“Phải mất bao lâu nữa, mới đến?” Chu Sùng Dục nhìn dòng xe cộ dồn lại ở xa, bình tĩnh hỏi.
Lương Trì quay lưng về phía đầu gió, từ đầu đến cuối luôn chặn gió thổi vào mặt giúp cậu, lấy điện thoại ra nhìn thời gian.
Sau một lát im lặng, anh mới bất đắc dĩ chấp nhận thực tế đêm nay họ phải ngủ lại nơi hoang vắng.
“Có lẽ hôm nay không đến được.” Lương Trì thở dài, vẻ mặt mệt mỏi, “Dục ơi, chúng ta phải ở lại đây.”
…
Khách sạn nhanh duy nhất trong khu vực dịch vụ ngày thường ít khách, đêm nay lại trở thành nơi lánh nạn tạm thời của rất nhiều người qua đường
Khi Lương Trì đến đã sắp hết phòng, chỉ còn lại mấy phòng cuối vị trí không tốt, giá lại không hề rẻ.
“Phòng tiêu chuẩn?” Lễ tân là một người phụ nữ trung niên, thấy hai người đàn ông đi vào, quan sát từ trên xuống dưới mới hỏi.
Lương Trì bước vào, phủi tuyết rơi trên người, chủ động đi tới thương lượng với người ta: “Tốt nhất là giường đôi, nếu không có thì phòng tiêu chuẩn cũng được.”
Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ nhìn họ trở nên kỳ lạ hơn, không nói có phòng giường đôi hay không, đã thành thạo lấy một thẻ phòng đập lên mặt bàn.
“Bên trái đi thẳng, tầng ba. Tiền phòng ba trăm, quét mã này.”
Ngón tay sơn màu đỏ gõ nhẹ tấm nhựa trên bàn, người phụ nữ nói xong cúi đầu, bắt đầu làm việc của mình, không để ý đến họ nữa.
Xách hành lý đi lên tầng, Chu Sùng Dục theo sau Lương Trì đi vào phòng.
Bên trong khá giống với những gì cậu tưởng tượng. Trang trí đơn giản, nội thất cũ kỹ, giấy dán tường bong tróc ở vài chỗ, cách âm không tốt, thỉnh thoảng thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng ho ở cuối hành lang.
Những người ở xung quanh cũng tạp nham, thường có thể nhìn thấy những tấm quảng cáo khiêu dâm bất hợp pháp qua khe cửa. Vừa vào phòng, trên bàn còn bày hộp nhựa đựng đồ tình dục.
Chu Sùng Dục nhìn thấy mặt đỏ bừng, nhanh chóng dùng quần áo đậy lên, không để Lương Trì nhìn thấy.
Nhưng điều đáng giá duy nhất đó là nơi này có đủ hệ thống sưởi, giường vừa rộng rãi vừa mềm, thoải mái hơn nhiều so với việc qua đêm trong xe.
Sau khi đi vào, Chu Sùng Dục thỏa mãn cởi áo khoác ra, ngã xuống giường, duỗi người một cái, lại xoay người qua lại, sự mệt mỏi khi ngồi xe cả buổi chiều đã bay sạch.
Nhưng Lương Trì rõ ràng không nhẹ nhõm như cậu, từ lúc kẹt xe buổi chiều cho đến bây giờ, anh tỏ ra hơi im lặng. Sau khi vào phòng cũng nói ít, gần như luôn vừa sắp xếp hành lý vừa ngẩn người.
Chu Sùng Dục mơ hồ cảm nhận được anh có tâm sự, nhưng lại không có manh mối về nguyên nhân của tâm sự này. Thế là cậu chỉ có thể dựa theo hiểu biết của mình để suy đoán từng chút một.
“Anh mệt à?” Chu Sùng Dục ngồi xuống đất bên giường, thò nửa người trên đến trước mặt Lương Trì, đôi mắt đen láy như muốn nhìn chằm chằm ra cái lỗ trên người anh.
Lương Trì sững sờ, cố tỏ ra thoải mái, lắc đầu.
“Vậy là tay đau?” Chu Sùng Dục cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào ngón út của anh, nghiêm túc loại bỏ từng khả năng.
Lương Trì chỉ có thể kiên nhẫn xóa bỏ lo lắng của cậu, dịu dàng nói: “Không đau, đỡ hơn nhiều rồi.”
Lại nhận được câu trả lời phủ định, Chu Sùng Dục hơi luống cuống.
Cậu chợt nhớ đến vài dấu hiệu trước khi nửa kia thay lòng đổi dạ mà Khương Di từng nói. Tâm trạng sa sút, nói ít, hình như cái nào cũng rất phù hợp với trạng thái hiện tại của Lương Trì.
Chỉ là cậu không ngờ lại nhanh đến vậy.
“Vậy là anh… chán em rồi? Cảm thấy không nên kết hôn nhanh như thế…”
Chu Sùng Dục cúi đầu cắn môi, lấy hết can đảm mới hỏi câu này, càng về sau tiếng nói càng yếu, khi nói xong chữ cuối cùng, chỉ có chút tủi thân bướng bỉnh.
Lương Trì bỗng sửng sốt, nhanh chóng chống nửa người trên, theo bản năng lại gần người kia.
“Nghĩ gì vậy.” Anh kéo tay Chu Sùng Dục muốn ôm cậu, nhưng Chu Sùng Dục lại cố hết sức không cho anh ôm.
Lương Trì dành phải tăng thêm sức lực, mạnh mẽ giữ chặt eo đối phương, nhốt người giữa mép giường và tủ đầu giường.
Lương Trì không nói gì cả, quay mặt sang nhẹ nhàng hôn Chu Sùng Dục.
Tiếp xúc cơ thể là cách không biết nói dối nhất, mỗi lần bị Lương Trì hôn chặn miệng, Chu Sùng Dục sẽ không bị khống chế mà đi theo anh.
Đầu tiêu là răng môi quấn quýt, sau đó từ cổ, đến vành tai, cuối cùng là xương quai xanh.
Đến khi Lương Trì muốn dùng bàn tay nóng bỏng kéo cổ áo cậu, muốn mở rộng lãnh địa sâu xuống dưới, mọi chuyện đã đi theo hướng không thể khống chế.
“Được, được rồi…”
Chu Sùng Dục hít thở lộn xộn, khó lắm mới đẩy người kia ra xa, giữa hai chân lại bị cơ thể Lương Trì tách ra, không thể khép lại, cũng không giấu được h.am m.uốn của bản thân.
“Biết anh, chưa chán rồi.” Cậu cụp mắt xuống, nói đứt quãng, tai đỏ như sung huyết.
Lương Trì hơi nghiêng đầu, tóc mái bị tuyết thấm ướt vẫn chưa khô.
Anh không hoàn toàn buông Chu Sùng Dục ra, tiếp tục ngồi đối mặt với cậu, khẽ ôm eo cậu.
“Xin lỗi em, Dục à.”
Tùy ý nghịch tóc rối sau đầu đối phương, một lúc sau, Lương Trì mới nói thật tâm sự của mình cho Chu Sùng Dục, “Hôm nay… lẽ ra phải dẫn em đến nơi tốt.”
Ngày kết hôn, một ngày đặc biệt trong cuộc đời họ.
Lương Trì tự nhận là một người chồng chưa đạt tiêu chuẩn, cũng không biết cách chăm sóc người khác. Nhưng anh sẵn sàng thử học hỏi từ đầu vì Chu Sùng Dục, muốn cho cậu những gì tốt nhất.
Tiếc là, kế hoạch ban đầu chỉ là ý tưởng nhất thời, bị một trận gió tuyết chặn lại giữa đường.
Vừa rồi Lương Trì luôn nghĩ, có lẽ anh chín chắn hơn chút nữa thì tốt. Không nên xúc động như vậy, không lên kế hoạch đã mạo hiểm lái xe bảy, tám tiếng dẫn Chu Sùng Dục đến một nơi lạnh thế này.
“Bây giờ, chỉ có thể ở tạm chỗ này một thời gian.” Anh cụp mắt xuống, bất đắc dĩ nói.
Chu Sùng Dục nghe xong hình như nghiêm túc suy nghĩ mấy giây.
Đối với cậu, sự cố chỉ là những nhạc đệm có thể thấy ở khắp nơi trên chuyến du lịch, chỉ cần thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cậu chưa bao giờ cảm thấy có gì. Lạnh thì lạnh, căn phòng đơn sơ thì đơn sơ thôi.
“Nếu có anh bên cạnh, ở đâu cũng giống nhau.” Chu Sùng Dục chớp mắt, nói từng chữ.
Lương Trì nghe xong sững sờ chốc lát, sau đó nở nụ cười.
Anh vốn định hỏi Chu Sùng Dục thêm một câu, có hối hận khi kết hôn dễ dàng như vậy không. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy thôi quên đi.
Có lẽ Chu Sùng Dục sẽ nói không hối hận.
Cậu quá ngốc.
Đối với cậu, dù chỉ là lòng tốt nhỏ bé cũng được xem là báu vật vô giá, dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng ngốc thì ngốc thôi, làm vợ tóm lại vẫn dễ nuôi.
“Dục ơi…”
Buồn vui lẫn lộn, Lương Trì chỉ có thể khẽ nâng mặt Chu Sùng Dục lên, dùng nụ hôn sâu thay thế mọi ngôn ngữ.
Có lúc anh cũng hơi mê man.
Cảm xúc này, cảnh tượng này.
Cậu thanh niên từng đầy gai nhọn đã trở thành đồ ngốc vừa mềm mại vừa nghe lời bên cạnh anh.
Lương Trì chợt hiểu rằng, có lẽ đây là một trải nghiệm mà những người theo chủ nghĩa độc thân không bao giờ trải qua được…
Cùng với người anh yêu nhất, bắt đầu một chuyến đi không biết trước. Dù trên đường đi gặp phải gió tuyết hay điều kiện gian khổ, điều quan trọng duy nhất đó là đêm nay và những đêm sau này, họ chỉ thuộc về nhau.
Bàn tay đã không an phận chui vào áo đối phương, Lương Trì nâng Chu Sùng Dục lên, để cậu ngồi trên chân mình.
Khẽ hôn đôi mắt ẩm ướt của Chu Sùng Dục, ánh mắt Lương Trì mềm mại, nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Dục ơi, anh muốn làm với em.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.