Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng mây nhẹ, là thời tiết đẹp hiếm có.
Chu Sùng Dục theo thường lệ ngủ một giấc đến trưa. Sau đó đói bụng tới mức lẩm bẩm, mới chịu dậy ra ngoài ăn cơm trưa sớm với Lương Trì.
Khách sạn có một nhà hàng Tây cao cấp, nhưng Chu Sùng Dục không muốn ăn. Lương Trì dẫn cậu ra ngoài tìm một quán nhỏ, ăn món mì nước yêu thích nhất của cậu.
Trên đường về lại gặp hàng mứt quả, Lương Trì mua cho cậu hai xâu, một xâu là mận bắc nếp, một xâu là quýt tẩm đường.
Xách đồ đi về, lúc đi qua ngã tư, Lương Trì nắm chặt tay Chu Sùng Dục, kéo cậu về phía mình, “Nhìn đường.”
Chu Sùng Dục đang bận cúi đầu xem điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn với ai đó. Sau khi sang đường, cậu mới cho Lương Trì xem lịch sử trò chuyện trên màn hình.
“Khương Di gọi em.” Chu Sùng Dục lẳng lặng chớp mắt, hơi bất ngờ: “Hôm qua, hình như cô ấy và Trịnh Nghiêu cũng ở lại khách sạn của chúng ta.”
“Bình thường mà.” Lương Trì buông tay cậu ra, đổi sang dùng cách tay ôm chặt vai cậu, vừa đi vừa giải thích: “Khách sạn do ban tổ chức đặt chung, phòng của bọn anh cùng một tầng, Khương Di chắc tới đây theo Thành Quyện.”
“Thành Quyện?” Chu Sùng Dục nhíu mày suy nghĩ nửa giây, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Khương Di biết rõ lịch trình của Lam Sẫm, lúc này mới phản ứng được, bỗng nhiên nhăn mặt…
“Bạn trai mới của Khương Di là Thành Quyện?”
“Ừ.” Lương Trì bình tĩnh gật đầu với cậu.
Nhận được đáp án khẳng định, Chu Sùng Dục ngẩn người mất mấy giây.
Mặc dù cậu thực sự khá chậm chạp trên phương diện này, ngày thường cũng không hay quan tâm đến tình trạng mối quan hệ của bạn bè. Nhưng diễn biến này vẫn hơi đột ngột với cậu.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ. Chu Sùng Dục nghĩ mãi không ra.
Có lẽ là lần Lương Trì và Thành Quyện gặp tai nạn xe, Khương Di đến bệnh viện chăm sóc. Hoặc có lẽ sớm hơn, khi Khương Di điên cuồng thích Lam Sẫm hồi trung học, hạt giống đã được gieo xuống.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung.”
Thấy cậu hoang mang lại buồn rầu, Lương Trì cảm thấy rất đáng yêu, bàn tay ôm vai cậu giơ lên bóp nhẹ vành tai cậu, an ủi: “Thật ra lão Quyện đáng tin hơn em nghĩ.”
Chu Sùng Dục nghe vậy vẫn ủ rũ cụp mắt, trả lời bằng ánh mắt tỏ ý hoài nghi.
Hai người tiếp tục chậm rãi đi bộ về. Khương Di gửi tin nhắn nói là họ đang ở bãi biển tư phía sau khách sạn. Lương Trì về phòng cất đồ trước, bảo Chu Sùng Dục tự qua đó.
Đi qua sảnh khách sạn, ra khỏi cửa sau, bên ngoài là một ban công rộng rãi.
Phía xa có bãi cỏ, có rừng dừa, cũng có bờ biển màu xanh lam. Lúc này nước biển vẫn quá lạnh, cũng không có nhiều người chơi nước trên bãi biển. Hầu hết mọi người tụ tập ở những nơi có ô che nắng.
Vừa bước ra ngoài mấy bước, Chu Sùng Dục đã bị tiếng chơi đùa ầm ĩ trong bể bơi thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy Khương Di và Trịnh Nghiêu đã tạo thành mặt trận thống nhất cùng chống lại Thành Quyện và Lam. Bốn người đang hăng say chơi bóng chuyền dưới nước. Trong lúc nhất thời bọt nước văng khắp nơi, cao trào liên tục ập đến, không ai chịu rơi vào thế yếu.
Chu Sùng Dục lẳng lặng nhìn họ một lúc, chuẩn bị đi vòng qua bãi cỏ ít người bên cạnh.
Bước xuống bậc thang ban công, rẽ ngoặt, bên cạnh đúng lúc có người dựa lưng vào lan can sắt, trong tay kẹp điếu thuốc hút dở. Chu Sùng Dục dừng bước lại, mới nhận ra là anh cậu.
Chu Sùng Nhiên quay đầu cũng nhìn thấy cậu, bàn tay kẹp điếu thuốc khựng lại giữa không trung, rõ ràng do dự một lát. Cuối cùng chỉ bình tĩnh liếc nhìn cậu, không nói gì.
Tối qua, mặc dù uống say quắc cần câu, nhưng bây giờ nhớ lại, vẫn nhớ được một vài chuyện. Bốn chữ say rượu hỏng việc bây giờ đã trở thành lời nói chí lý trong mắt Chu Sùng Dục.
Cũng không có chỗ trốn, Chu Sùng Dục chỉ có thể cúi đầu đi tới, dựa vào một chỗ cách anh cậu nửa mét, im lặng chờ xử lý.
Quả nhiên, không lâu sau, Chu Sùng Nhiên búng thuốc lá trong tay, thở khói trắng và hỏi: “Em và anh Trì, đăng ký kết hôn rồi?”
“… Ừm.” Chu Sùng Dục cúi đầu, sợ hãi nhỏ giọng đáp.
Chu Sùng Nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, dừng một lát lại hỏi: “Lúc đó trong điện thoại em bảo có chuyện muốn nói với anh, là chuyện này?”
“Ừm.”
“Đăng ký lúc nào?’
“Mùng bảy tháng giêng.” Chu Sùng Dục thành thật trả lời, lại thử liếc nhìn phản ứng của anh cậu.
Chu Sùng Nhiên bên cạnh luôn rất yên tĩnh, vừa không nhíu mày cũng chẳng buồn bực. Anh có vẻ mờ mịt suy nghĩ một lúc, im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi: “Hai người tự nguyện?”
“Vâng.” Chu Sùng Dục bất đắc dĩ bĩu môi.
“Được.” Chu Sùng Nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, vẫn luôn không thay đổi gì.
Anh dụi tắt thuốc lá, lại nói: “Đăng ký thì đăng ký thôi, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Phản ứng của anh khiến Chu Sùng Dục hơi bất ngờ.
Trong tưởng tượng, kiểu gì Chu Sùng Nhiên cũng phải mắng cậu một trận xối xả, không thì ít nhất cũng phải cau có, có lý có lẽ phân tích với cậu về mức độ quan trọng của việc kết hôn.
“Anh, không mắng em à?” Chu Sùng Dục không nhịn được yếu ớt hỏi.
“Mắng em có tác dụng đếch gì.” Chu Sùng Nhiên nói xong trừng mắt nhìn cậu một cái, cuối cùng trên mặt cũng lộ vẻ tức giận thường ngày.
Cuối cùng cũng nghe được lời nói tục từ miệng đối phương, Chu Sùng Dục lập tức thoải mái hơn nhiều.
Chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy đây mới là dáng vẻ anh cậu nên có. Nói năng chua ngoa, tính tình nóng nảy, nhưng trái tim làm từ đậu hũ, đụng một cái là mềm.
“Sau này có chuyện gì, phải nói cho anh biết ngay.”
Chu Sùng Nhiên bình tĩnh nhìn biển Vàng ở xa, im lặng một lát, bất đắc dĩ thở dài.
“Mặc dù nói ra có thể không có tác dụng gì, em cũng chưa chắc sẽ nghe ý kiến của anh. Nhưng ít nhất, có thể cho anh biết.”
Nói xong anh cụp mắt xuống, đặt tay sau đầu Chu Sùng Dục, đẩy nhẹ về phía trước một cái, lại nói: “Anh mãi mãi là anh trai em.”
Chu Sùng Dục bị anh đẩy nghiêng người về phía trước, cậu cúi đầu, mũi cay cay không giải thích được.
Hình như từ khi còn nhỏ, hai anh em họ rất ít khi ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
“Vâng, em biết rồi.” Chu Sùng Dục cắn môi nói.
“Anh Dục ơi…”
Trong bể bơi ở xa, Trịnh Nghiêu ướt sũng, hình như cuối cùng cũng phát hiện ra cậu, đang điên cuồng vẫy tay với cậu: “Mau lại đây, giúp tôi đánh gục họ…”
Chưa nói hết cậu đã bị Thành Quyện ném một cú bóng xa trúng vào trán, ngã xuống nước ngay tại chỗ.
Khóe miệng Chu Sùng Nhiên hiếm khi cong lên, hất cằm chỉ phía xa, “Đi đi.”
Chu Sùng Dục nghiêng đầu nhìn anh một lúc, hồi lâu vẫn không nói gì, đứng dậy đi về phía bể bơi, tham gia vào trận hỗn chiến kéo dài này.
Trời xanh, mây trắng, mùa xuân tươi tốt, những người trẻ tuổi đang tạt nước vào nhau trong bể bơi.
Chu Sùng Nhiên vẫn đứng tại chỗ, đôi đồng tử đen như mực như hai cuộn phim, lần lượt chiếu mọi thứ đang diễn ra ở nơi xa.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên có bóng người đến gần, tư thế lười biếng dựa bên cạnh anh.
Chu Sùng Nhiên hơi nghiêng đầu, Lương Trì mặc áo sơ mi vải lanh màu xám đậm xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi nhìn anh ấy chằm chằm một lúc, Chu Sùng Nghiên thôi nhìn, lại rút bao thuốc lá trong túi quần ra, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho Lương Trì.
“Cai rồi, không hút.” Lương Trì lắc đầu với anh, quay đầu lấy một xâu mứt quả trong túi giấy bên cạnh, cắn một tiếng to đầy hứng thú.
Chu Sùng Nhiên liếc anh hai lần, nhìn dáng vẻ người chồng dịu dàng của anh, không nhịn được mỉa mai: “Chủ nghĩa độc thân ha.”
Lương Trì không khỏi bật cười, vẻ mặt lấy lòng, nhún vai nói: “A Dục là ngoại lệ.”
Một câu nhẹ nhàng “Em trai anh là ngoại lệ”, Chu Sùng Nhiên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trong lòng vẫn giận, anh hơi giơ chân lên muốn đạp Lương Trì hai phát. Đế giày toàn là cát trên bãi biển, đạp một phát sẽ dính hết lên.
Lương Trì chỉ có thể giơ hai tay lên cao, một là để bảo vệ hai xâu kẹo hồ lô, hai là tỏ ý đầu hàng, xin tha với Chu Sùng Nhiên.
Trong lúc có qua có lại, hai người không nhịn được bật cười, là nụ cười thật lòng, cũng như trút được gánh nặng.
Sau khi biết Chu Sùng Dục không nói không rằng chạy đi đăng ký kết hôn với người ta, Chu Sùng Nhiên tức giận. Nhưng nếu người này là Lương Trì, anh có thể chân thành và thẳng thắn vui mừng.
“Thậm chí không hẹn hò yêu đương gì, trực tiếp lừa em trai em đi kết hôn, anh giỏi lắm.” Chu Sùng Nhiên lại nghiêng người trừng mắt một cái, một lần nữa khôi phục trạng thái kiệm lời ngày thường. Anh ngồi xổm trên bậc thang, nghiêng đầu châm thuốc cho mình.
Bên cạnh, Lương Trì dùng một tay bám vào lan cao, dựa vào đó nhìn mặt biển phía xa.
“Em ấy lớn rồi, Sùng Nhiên à.”
Sau một hồi im lặng, Lương Trì mới cụp mắt xuống, cẩn thận cất xâu quýt tẩm đường trong tay vào túi giấy, để lại Chu Sùng Dục ăn sau.
Dừng một lát, anh lại bổ sung: “Anh yêu em ấy.”
Chu Sùng Nhiên nghe xong thở ra một làn khói trắng thư giãn, bình tĩnh trả lời một câu “Biết rồi”. Cũng không nói cụ thể là biết cậu đã lớn hay là yêu cậu.
Hai người im lặng một lúc, xung quanh chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ bờ ở xa.
Một lúc sau, Chu Sùng Nhiên quay đầu nhìn tình hình chiến đấu của những người trong bể bơi, chợt nhớ ra gì đó, nhíu mày lại, hơi nghi hoặc hỏi: “Cho nên bây giờ anh là em dâu của em à?”
Vai vế lập tức thấp hơn một bậc, Lương Trì không nhịn được cười, mắng: “Vớ vẩn.”
Một nụ cười hiểu ý cũng xuất hiện trên mặt Chu Sùng Nhiên. Anh ngửa đầu nhìn Lương Trì, ánh mắt đảo qua cổ áo nửa mở của đối phương, và mặt dây chuyền thủy tinh xanh rất quen mắt giữa cổ.
Đó là món quà Chu Sùng Dục không quản đường xa đến tìm anh, tặng cho anh vào ngày sinh nhật lần thứ 30 của Lương Trì.
Chu Sùng Nhiên lẳng lặng nhìn nửa giây, chợt hiểu ra, có một số việc có lẽ đã được định sẵn từ rất sớm.
Nghiêng đầu tiếp tục nhìn Chu Sùng Dục nghiêm túc chụp bóng trong bể bơi, Chu Sùng Nhiên im lặng cười, giơ tay lên đụng vào cánh tay Lương Trì như hoàn thành nghi thức nào đó.
“Sau này, giao cho anh đấy.”
…
Mặt trời lặn về tây, trong bể bơi cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Trên bãi cỏ đầy những người ăn cơm dã ngoại trên tấm chống ẩm, nói chuyện với nhau, vui cười đùa giỡn. Nhìn từ xa, ai cũng được nắng chiều phủ một lớp vàng kim rực rỡ dịu nhẹ.
Chu Sùng Dục chơi tát nước với nhóm Khương Di mệt bở hơi tai, tối qua lại không nghỉ ngơi đủ, cậu nằm co ro trên ghế bên cạnh bể bơi, mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện quần áo trên người đã khô, trên bụng còn có một chiếc chăn khô nhanh. Có người chen chúc trên ghế với cậu, cánh tay luồn dưới cổ cậu, nhẹ nhàng ôm lấy.
Nhân lúc xung quanh không có ai, Chu Sùng Dục cọ cọ trong lòng đối phương, lén hôn cằm Lương Trì.
“Lúc đó, anh em đã nói gì?” Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giọng Chu Sùng Dục hơi khàn, như mèo con, dính dính nghe không rõ lắm.
Lương Trì dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai cậu, cố ý thở dài.
“Bị cậu ấy mắng thê thảm lắm.” Lương Trì nhếch miệng lên, không lâu sau lại cúi đầu véo má người trong lòng, cười nói: “Nhưng cậu ấy nói sau này em thuộc về anh.”
Chu Sùng Dục rõ ràng không tin, ủ rũ cụp mắt nói: “Nói dối.”
Lương Trì ôm người ngồi dậy, lấy mứt quả trong túi giấy ra đưa cho Chu Sùng Dục.
Quả thực hơi đói, Chu Sùng Dục vui vẻ cắn một miếng to, trên môi vô tình dính một miếng đường to.
Lương Trì chống đầu nhìn cậu chằm chằm, chờ cậu ăn hết mấy quả mới vỗ túi quần bên phải của mình, bí mật nói: “Trong túi, có đồ tặng em.”
“Cái gì.” Chu Sùng Dục ngơ ngác chớp mắt.
“Sờ xem.” Lương Trì kéo tay cậu đặt lên túi, từ đầu đến cuối luôn cười nhẹ nhàng, cũng không nói là gì.
Chu Sùng Dục hơi ngượng ngùng, còn tưởng là sẽ sờ được v.ật cứng gì đó. Kết quả vừa cho tay vào, cậu sờ được một tấm thẻ rất nhỏ.
Lấy ra nhìn, là tấm thẻ thông hành Hong Kong mới tinh, bên trên là ảnh và tên cậu.
“Hong Kong?” Chu Sùng Dục sững sờ, nhớ ra trước đó Lương Trì hỏi thẻ căn cước và giấy ủy quyền của cậu.
Tấm thẻ thông hành trước đó của cậu được làm hồi đại học, khi đó còn cố ý làm gấp để đến Hong Kong trao đổi.
Tiếc là cuối cùng cậu vẫn không thể nộp đơn đúng hạn, tấm thẻ kia cứ vậy hết hiệu lực, không phát huy được tác dụng. Hong Kong đã trở thành nơi cậu vẫn muốn đến, nhưng luôn không đến được.
“Chuyến lưu diễn lễ hội âm nhạc Skyline lần thứ hai, sẽ được tổ chức ở Hong Kong vào đầu tháng sáu.”
Lương Trì lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Chu Sùng Dục, duỗi tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh đã hỏi Trịnh Nghiêu giúp em rồi, cậu ta nói các em vừa hoàn thành một vụ làm ăn lớn, trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè hẳn là có thể rảnh rỗi bất cứ lúc nào.”
Chu Sùng Dục nghe vậy mũi cay cay, ngón tay vu.ốt ve tấm thẻ kia, cắn môi không biết nên nói gì.
Lương Trì lại ôm cậu.
“Trịnh Nghiêu còn nói, may mà có em, thành tích hiện tại của phòng làm việc đã vượt quá tưởng tượng của cậu ta. Anh còn hứa sẽ giữ lại cho cậu ta hai tấm vé tham gia lễ hội âm nhạc, cậu ta rất vui.”
Lương Trì nói xong cười lên, mắt cong như hai vầng trăng khuyết, không có góc cạnh sắc bén.
“Dục ơi…” Anh nuốt khan một cái, nghiêm túc nói: “Em giỏi lắm, thật đấy.”
Nói xong lại kề má với đối phương, Lương Trì im lặng vuốt tóc sau đầu Chu Sùng Dục, thở dài: “Trước kia… anh luôn để em một mình. Lần này có anh, có anh trai em, còn có bọn Trịnh Nghiêu nữa…”
“Bọn anh sẽ đồng hành cùng em.”
Chu Sùng Dục im lặng dựa vào lòng anh, cảm giác trong lòng như có một ngọn lửa ấm áp, lặng im nhưng rất vững vàng.
Những chặng đường đứt quãng, trống rỗng và lẻ loi một mình trong quá khứ, hóa ra sẽ luôn được lấp đầy hoàn chỉnh vào khoảnh khắc nào đó trong tương lai.
Tình yêu của cậu từng nguội lạnh. Nhưng bây giờ, tình yêu này rực cháy như suối tuôn trào.
“Lương Trì.” Chu Sùng Dục kìm nén ẩm ướt dâng lên ở khóe mắt, khẽ gọi tên người yêu.
“Ừ?”
“Cảm ơn anh, yêu em.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.