Về “Những món quà an ủi” Sau khi cưới, Lương Trì sẽ đưa A Dục đi khám bác sĩ mỗi năm một lần, để kiểm tra lại khuynh hướng trầm cảm của cậu và tư vấn tâm lý. A Dục rất không thích gặp bác sĩ, lần nào Lương Trì cũng phải dỗ rất lâu. Sau đó, Lương Trì hứa chỉ cần cậu ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ nói chuyện nửa tiếng, trở về có thể nhận được một món quà. A Dục suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Năm đầu tiên, Lương Trì mua một bộ đồ chơi nhỏ, kết quả nhìn thấy A Dục khóc dữ dội nhất từ khi chào đời đến nay. A Dục vừa trốn vào trong chăn, hít nước mũi, túm cánh tay Lương Trì nói rằng em không cần đồ chơi, cần anh thôi. Trái tim Lương Trì mềm nhũn, chuyển tay ném đồ chơi xuống gầm giường, rất ít lấy ra nữa. Năm thứ hai, Lương Trì cẩn thận chọn một chiếc áo sơ mi không quá nghiêm túc dựa theo số đo của A Dục. Chủ tiệm còn tặng kèm rất nhiều món quà nhỏ, có còng tay, có bịt miệng, còn đó đuôi thỏ mềm mại. A Dục còn tưởng chỉ là một chiếc áo bình thường nên tò mò mặc thử. Kết quả vừa thắt nút đã bị Lương Trì nâng lên ôm vào lòng, đè lên cửa hôn. Nửa đêm, A Dục ướt đẫm tê liệt ngã lên người đối phương, lẩm bẩm nói sau này không muốn bị Lương Trì lừa đi khám bác sĩ chỉ để nhận quà nữa. Lương Trì xoa tai cậu như an ủi, ngồi dậy lau sạch những thứ dính trên người giúp cậu. Năm thứ ba, Lương Trì nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745336/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.