🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Về “Những món quà an ủi”

Sau khi cưới, Lương Trì sẽ đưa A Dục đi khám bác sĩ mỗi năm một lần, để kiểm tra lại khuynh hướng trầm cảm của cậu và tư vấn tâm lý.

A Dục rất không thích gặp bác sĩ, lần nào Lương Trì cũng phải dỗ rất lâu.

Sau đó, Lương Trì hứa chỉ cần cậu ngoan ngoãn đến gặp bác sĩ nói chuyện nửa tiếng, trở về có thể nhận được một món quà. A Dục suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Năm đầu tiên, Lương Trì mua một bộ đồ chơi nhỏ, kết quả nhìn thấy A Dục khóc dữ dội nhất từ khi chào đời đến nay.

A Dục vừa trốn vào trong chăn, hít nước mũi, túm cánh tay Lương Trì nói rằng em không cần đồ chơi, cần anh thôi.

Trái tim Lương Trì mềm nhũn, chuyển tay ném đồ chơi xuống gầm giường, rất ít lấy ra nữa.

Năm thứ hai, Lương Trì cẩn thận chọn một chiếc áo sơ mi không quá nghiêm túc dựa theo số đo của A Dục. Chủ tiệm còn tặng kèm rất nhiều món quà nhỏ, có còng tay, có bịt miệng, còn đó đuôi thỏ mềm mại.

A Dục còn tưởng chỉ là một chiếc áo bình thường nên tò mò mặc thử. Kết quả vừa thắt nút đã bị Lương Trì nâng lên ôm vào lòng, đè lên cửa hôn.

Nửa đêm, A Dục ướt đẫm tê liệt ngã lên người đối phương, lẩm bẩm nói sau này không muốn bị Lương Trì lừa đi khám bác sĩ chỉ để nhận quà nữa.

Lương Trì xoa tai cậu như an ủi, ngồi dậy lau sạch những thứ dính trên người giúp cậu.

Năm thứ ba, Lương Trì nói cạn nước bọt nửa tháng, cuối cùng cũng thuyết phục A Dục tin anh một lần nữa.

Để chọn được một món quà khiến A Dục hoàn toàn hài lòng, Lương Trì cố ý đăng weibo hỏi ý kiến người hâm mộ. Sau khi tiếp thu ý kiến quần chúng, cuối cùng anh đặt một bộ PS5 mới nhất.

Đang trong kỳ nghỉ Tết, A Dục ở nhà chơi quên cả trời đất.

Ban đầu, Lương Trì còn chơi hai ván hai người với cậu, nhưng tiếc rằng anh thực sự không có năng khiếu chơi game, kỹ năng lại gà, chơi sẽ chỉ bị ghét bỏ và cản trở.

Kết quả là mỗi khi trời tối, Lương Trì chỉ có thể dựa vào đầu giường mất tập trung đọc sách.

Còn A Dục chắc chắn sẽ nằm trên chân anh, hai chân tùy ý cong lên, ống quần rộng lung lay, biểu cảm tập trung nhìn chằm chằm màn hình, như thể không vượt cấp sẽ không bỏ qua.

Có mấy lần, Lương Trì vốn định chuyên tâm đọc sách, lại luôn bị âm thanh chơi game của đối phương hấp dẫn.

Anh gấp sách lại, cúi người đến gần, xoa bóp mông A Dục, nhẹ nhàng nói: “Dục ơi, đến giờ đi ngủ rồi.”

Người phía trước hoàn toàn không có phản ứng, tránh né anh, điên cuồng bấm tay cầm game.

“Dục ơi, vợ ơi…”

Lương Trì rõ ràng hơi bất mãn, cố ý đè lên, vừa lẩm bẩm vừa đến gần hôn cổ cậu. Anh đã bị bỏ mặc mấy ngày rồi, không thể giả vờ rộng lượng được nữa.

Sau đêm đó, Lương Trì cập nhật thêm hai điều mới vào “Gia quy” đã đặt ra cho A Dục.

Thứ nhất, tịch thu máy chơi game sung vào công quỹ, chỉ được lấy ra chơi khoảng hai, ba tiếng vào cuối tuần.

Thứ hai, trước khi ngủ cấm các hoạt động cá nhân, không được lạnh nhạt với bất kỳ bên nào.

Điều khoản bổ sung: Nếu không có yếu tố bất khả kháng, tần suất “hoạt động đôi” vào ban đêm không thể ít hơn ba lần mỗi tuần.

A Dục nghe xong ủ rũ cụp mắt xuống, trong lòng thầm nói sang năm sẽ không tin lời nói bậy tặng quà của Lương Trì, làm vụ giao dịch lỗ vốn với anh nữa.

Về “Kế hoạch rèn luyện sức khỏe”

A Dục vẫn luôn rất ghen tị với vóc dáng chuẩn trời sinh của Lương Trì.

Bờ vai rộng, tay chân thon dài, cơ bắp mạnh mẽ. Ngày thường không cần chú ý nhiều đến việc ăn uống, cũng không thấy tập luyện nhiều, dù mập cũng có thể nhanh gầy lại.

Còn A Dục thì khác. Cậu có khung xương nhỏ bẩm sinh, mặc quần áo vào trông gầy, trên thực tế có rất nhiều thịt.

Nhất là trong mấy năm trở lại đây sau khi kết hôn, Lương Trì như sợ cậu bị đói gầy đi, rảnh rỗi lại dẫn cậu đi khắp nơi ăn các món ngon. Ngày thường trong nhà có việc gì cũng không cho cậu làm. Buổi sáng không cho cậu dậy sớm, buổi tối không cho cậu thức đêm, thường xuyên chỉ có ăn với ngủ.

Dần dà, A Dục được nuôi có bụng nhỏ, còn bị Lương Trì chê cười nhiều lần.

Khoảng thời gian trước, nhóm nhạc Lam Sẫm được mời tham gia một chương trình âm nhạc, có cơ hội biểu diễn chung sân khấu với nhiều nhạc sĩ trẻ tuổi.

Đúng lúc A Dục không bận việc, cậu chọn cuối tuần đến xem họ biểu diễn.

Hễ là những chương trình truyền hình đều phải chú trọng vào hình ảnh. Trang phục do ban tổ chức cung cấp đều thời trang và gợi cảm. Vừa vặn lần này Lam Sẫm sẽ hợp tác với một nhóm nhạc nam có giá trị nhan sắc cao, nổi tiếng với dáng người đẹp. Bước vào phòng nghỉ, trong phòng toàn là những thân hình đẹp đang thay quần áo.

Lam Sẫm với tư cách là tiền bối trong nghề, ngoài hợp tác biểu diễn còn có nhiệm vụ giúp đỡ, hướng dẫn hậu bối.

Lương Trì lại là người giỏi nhạc lý nhất trong mấy người, tự nhiên có rất nhiều hậu bối trẻ đẹp dáng người đẹp đến xin chỉ bảo.

Biết rằng đây là yêu cầu công việc bình thường, mặc dù A Dục hơi hẹp hòi nhưng cũng ngại thể hiện ra ngoài.

Sau khi trở về cậu đã rút kinh nghiệm xương máu, hôm sau làm một tấm thẻ tập thể dục hàng tháng, cũng không nói với Lương Trì. Mỗi ngày tan làm sẽ đến phòng tập thể hình ngâm mấy tiếng.

Nâng tạ, chạy bộ, bơi lội.

Sau khi về nhà eo mỏi lưng đau, thậm chí không có tinh lực nói chuyện với Lương Trì, thường xuyên đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Gần một tuần không thể gần gũi vợ, Lương Trì còn tưởng mình làm sai chuyện gì khiến A Dục dỗi không để ý tới anh. Nghĩ tới nghĩ lui không ngủ mấy buổi tối.

Sau đó, cuối cùng vào một buổi sáng, Lương Trì cố ý dậy sớm nửa tiếng, ra ngoài mua đồ ăn sáng trở về.

Chờ A Dục thức dậy sẽ bế cậu đi ăn cơm. Lương Trì nói bóng gió hỏi cậu, kết quả chỉ nhận được một lời giải thích rất bình tĩnh của A Dục: “Em đi tập thể dục.”

Lương Trì sững sờ, biểu cảm trên mặt hơi thả lỏng ra, tiếp tục hỏi cậu: “Tại sao đột nhiên muốn tập thể dục.”

“Thì là… muốn, trở nên đẹp hơn.” A Dục buồn buồn cụp mắt, nhét miếng bánh quẩy to trong quai hàm, bĩu môi nói: “Để sau này không bị anh cười có bụng nhỏ nữa…”

Lương Trì cười phì một tiếng không ngăn được, uống nửa ngụm sữa đậu nành suýt bị sặc, ho khan mấy tiếng mới tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, ý là mình không có ý kiến gì với chuyện này.

A Dục có kế hoạch tập thể dục, Lương Trì là chồng đương nhiên phải ủng hộ hết mình. Từ đó về sau,  buổi tối tan làm không có việc gì, Lương Trì thường chuẩn bị sẵn sữa lắc tốt cho sức khỏe vị socola, đến phòng tập thể hình đón A Dục cùng về nhà.

Giữa mỗi buổi tập, A Dục luôn gặp được một huấn luyện viên cá nhân vạm vỡ đi tới dạy động tác, tiện thể còn giới thiệu một số khóa học cho cậu, hỏi cậu sau này có cần dạy riêng không.

A Dục kiên quyết không muốn giao tiếp nhiều với người khác, nói mình không cần huấn luyện viên. Sau đó đeo tai nghe vào, tập trung tập luyện.

Bị cậu từ chối rõ ràng, huấn luyện viên kia không nhắc đến chuyện mua thẻ nữa, nhưng vẫn đến hướng dẫn cậu tập luyện, có lúc còn chủ động đỡ dụng cụ.

Đối mặt với người lạ, A Dục luôn khá chậm chạp, rất ít khi có thể bắt chính xác tín hiệu mập mờ từ đối phương.

Mỗi lần Lương Trì đến và nhìn lén từ bên cạnh, luôn cảm thấy huấn luyện viên này hình như có ý với A Dục nhà anh. Nếu không tại sao giới thiệu một lần không thành công vẫn không bỏ qua, lại động tay động chân, còn luôn nở nụ cười niềm nở với A Dục.

Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cực kỳ khả nghi, Lương Trì nổi cơn ghen không ai ngăn cản được. Anh dứt khoát làm cho mình một tấm thẻ tập riêng, kéo tên huấn luyện viên có ý đồ xấu kia ra khỏi A Dục.

Nhưng điều khiến anh không ngờ đó là, ngày đi học, người đến hướng dẫn anh lại biến thành một chàng trai trẻ thân hình cân đối khác.

“Chào anh, em là huấn luyện viên thể hình của anh, em họ Trương.” Huấn luyện viên Tiểu Trương duỗi một tay ra với anh, trịnh trọng giới thiệu bản thân.

Lương Trì cười hơi cứng nhắc, ngước mắt nhìn cách đó không xa, đúng lúc chạm mắt với A Dục.

A Dục chỉ liếc nhìn anh một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, trên mặt chưa kịp có biểu cảm gì. Lối đi giữa hai người lại bị huấn luyện viên nam vạm vỡ đi tới xum xoe chặn kín.

Nhưng chỉ vài giây này, Lương Trì cũng nhìn ra được A Dục không vui.

Sau đó nữa, Lương Trì không tập trung suy nghĩ vào việc nâng tạ, chỉ tùy ý tập luyện vài hiệp theo huấn luyện viên, viện lý do không ổn rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi một lát.

Lương Trì đi dạo một vòng giữa các dụng cụ nhưng không tìm được A Dục, chỉ có thể đến phòng thay đồ.

Phía sau vài dãy tủ là lối vào phòng tắm, Lương Trì đi thẳng vào trong, cuối cùng đứng trước một buồng kéo rèm.

Có một chiếc khăn lông vắt trên rèm cửa, họa tiết caro màu đỏ, được Lương Trì mua từ châu Âu vào năm ngoái. Bây giờ nó được vắt ở đây, giống như người ở bên trong cố ý để lại cho anh nhìn.

Lương Trì không hỏi gì nhiều, dùng hai ngón tay vén rèm lên, mặc quần áo đi vào.

A Dục bên trong đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, tóc ướt sũng dán vào trán. Nghe thấy anh đi vào cậu cũng không nói gì, luôn xị mặt, nhìn đi chỗ khác bôi sữa tắm lên người.

Ở bên nhau thời gian dài, hai người ít nhiều cũng có phần ăn ý.

Lương Trì biết trong lòng A Dục đang nghĩ gì, tương tự, A Dục cũng biết anh nghĩ gì.

Ghen thì ghen, ghen một lát rồi hết, cứ bám lấy không thả mới là chuyện trẻ con sẽ làm.

Lương Trì cướp bông tắm từ tay A Dục, vừa xoa bọt giúp cậu vừa chủ động làm lành bằng giọng rất trầm: “Đừng giận nữa mà…”

A Dục ngước mắt liếc nhìn anh một cái, ánh mắt không còn tính công kích nữa.

Vòi hoa sen vẫn không ngừng phun nước nóng, dần dần làm ướt vạt áo Lương Trì.

Việc tập luyện khoảng thời gian này hình như thực sự có hiệu quả rõ ràng, xoa xoa lên người giúp A Dục, Lương Trì có thể nhạy cảm cảm nhận được bả vai cậu dày hơn, eo cũng săn chắc quyến rũ hơn.

Lương Trì đẩy cậu đi tới xả nước, lại dùng đốt ngón tay vuốt mũi A Dục, lẳng lặng nhìn cơ thể với đường cong mượt mà trước mặt.

“Nếu có thể giấu em đi thì tốt, không cho người khác nhìn…” Anh thở dài nói.

A Dục vẫn không nói chữ nào. Sau khi dội sạch xà phòng trên người, cậu trực tiếp đẩy đối phương lên tường, hơi ngửa đầu hôn lên.

Không dây dưa dài dòng thêm, nụ hôn sâu dứt khoát như đang tuyên bố chủ quyền, cũng thể hiện sự ghen tuông trong mấy ngày nay.

Lương Trì cười, cười rất vui vẻ. Anh tắt nước, nhanh chóng dùng khăn mặt quấn quanh cậu, kéo người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Làm gì vậy?” Dưới chân giẫm lên nước lạch bạch, A Dục hơi mờ mịt.

Lương Trì dẫn cậu đi đến trước tủ thay quần áo, mở ngăn tủ ra và nói: “Thu dọn đồ đạc, về nhà.”

A Dục á khẩu: “Vẫn chưa bơi…”

Lương Trì nở nụ cười giảo hoạt, bản lĩnh nói nhảm ngày càng thành thạo: “Hôm nay thả lỏng chút đã, không thể tập luyện mỗi ngày như vậy được. Cường độ cao quá sẽ mệt, em phải kết hợp giữa tập luyện và nghỉ ngơi…”

Lương Trì thay bộ quần áo sạch sẽ bằng tốc độ nhanh nhất, kéo A Dục ra khỏi phòng tập, vội vàng lên xe.

Về nhà vốn phải đi lên cầu vượt, nhưng vừa lái xe ra khỏi tầng hầm Lương Trì lại rẽ về hướng ngược lại, đi thẳng đến đường đi bộ ven biển, cuối cùng dừng lại bên cạnh bãi biển thưa dân.

“Sao anh bảo về nhà?” Như thể đã đoán trước được điều gì đó, A Dục uể oải liếc nhìn anh.

“Đổi ý rồi.” Lương Trì tắt xe, đóng tất cả cửa sổ lại, xuống xe lượn quanh một vòng rồi kéo A Dục từ ghế phụ xuống ghế sau.

“Em bảo vẫn chưa tập đủ còn gì, tập thêm trên xe thế nào?” Anh cởi áo thun bằng một tay, cúi người đè lên.

Về “Sơn Sơn”

Chính quyền thành phố mới quy hoạch hai khu đất xanh đô thị chờ khai thác ở khu vực hồ Yến Sơn, căn hộ cũ của Lương Trì phải di dời.

A Dục hơi buồn.

Dù sao đó cũng là nơi cậu và Lương Trì lần đầu gặp nhau, chứa đựng rất nhiều ký ức, có ngọt ngào và chua xót.

Để tạo nên nhiều ký ức mới hơn, sau khi nhận được khoản bồi thường phá dỡ, Lương Trì đã dẫn A Dục đi tìm nhà khắp nơi. Cuối cùng cộng thêm số tiền hai người cùng tiết kiệm được trong mấy năm qua, họ đã mua một căn biệt thự nhỏ liền kề hai tầng ở vùng ngoại ô. Biệt thự hướng ra biển, phía sau là núi, có sân, môi trường tốt, có thời gian rảnh có thể trồng hoa nuôi chó.

Mỗi cuối năm, hai người sẽ quay về đây vào kỳ nghỉ, sống vài ngày ngăn cách với thế giới.

Năng lực hành động của A Dục luôn rất tốt. Tự xây bồn hoa, lại dùng tấm ván gỗ và cành trúc làm bàn ghế, ban ngày có thể ngồi trong sân uống trà phơi nắng.

Một buổi chiều mùa xuân nào đó, khoảng sân nhỏ chào đón một vị khách không mời mà đến.

Ban đầu, Lương Trì chỉ nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cây khi đang nghỉ trưa trên ghế. Sau đó tỉnh dậy mới phát hiện, có con thú nhỏ đang ăn trộm quả quýt trên cây quýt do A Dục trồng.

Đến gần nhìn, Lương Trì nhận ra đó là một con chó lai chó sục trắng, lông trên người đã bết lại, giống giẻ lau nhà bẩn thỉu. Nó chỉ nhai vài lần rồi nuốt quả quýt xanh vào bụng.

Thấy có người đến, con chó nhỏ rụt rè lùi lại mấy bước, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lương Trì nửa giây bằng đôi mắt đen láy trong veo, bắt đầu điên cuồng vẫy đuôi.

Lương Trì không chịu nổi kiểu này nhất, anh quay vào nhà lấy nước và xúc xích cho chó con, tiện thể gọi cả A Dục. Hai người ngồi xổm bên bồn hoa, tò mò nhìn chó con ăn như hổ đói.

Sau đó, họ tắm cho chó con, dẫn nó đến phòng khám kiểm tra sức khỏe, mua thức ăn và dây thừng cho nó.

Sau đó nữa, A Dụ đặt tên cho nó, vẫn gọi là Sơn Sơn, quay về Yến Xuyên cũng dẫn nó theo.

Sơn Sơn là một con chó cái hoạt bát đáng yêu.

Năm thứ hai sau khi trở thành thành viên trong gia đình, Sơn Sơn yêu đương. Đối tượng là chú chó lông trắng lang thang trên ngọn núi gần đó.

Chó lông trắng đã triệt sản, chắc là thú cưng đi lạc của gia đình nào đó hoặc là bố mẹ qua đời.

Sơn Sơn cũng đã triệt sản, cho nên phần lớn tình huống chúng chỉ yêu đương tinh thần.

Một ngày trước khi quay về Yến Xuyên, sau khi tìm chủ của chú chó lông trắng không có kết quả, A Dục quyết định nhận nuôi cả nó, làm bạn với Sơn Sơn.

Lương Trì hỏi cậu muốn đặt tên gì cho chú chó lông trắng, A Dục suy nghĩ rồi nói, có thể cũng gọi là Sơn Sơn không.

Dường như có chấp niệm nào đó trong việc đặt tên cho thú cưng, cậu không nghĩ ra cái tên khác, cũng không thích tên khác.

Lương Trì bất đắc dĩ mỉm cười, nói nếu hai tên giống nhau sao biết đang gọi con nào.

Ngẫm nghĩ cũng đúng, A Dục lại suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định một đứa là Đại Sơn, một đứa là Tiểu Sơn.

Đêm đó, Lương Trì mơ màng ngủ, láng máng nghe thấy tiếng thở hổn hển của hai con chó dưới giường.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lương Trì cảm giác được hình như A Dục khẽ ôm anh, vùi trước ngực anh, nói ồm ồm, Lương Trì ơi, em nhớ Sơn Sơn.

Ban đầu Lương Trì còn tưởng cậu đang nói mơ, vừa định nói hai Sơn Sơn đang ở dưới gầm giường mà, anh đột nhiên phản ứng lại, A Dục đang nói đến Sơn Sơn rất lâu trước đây.

Con thỏ trắng mập mắt đỏ kia đã mất lâu rồi.

Từ xưa khi mà họ đang giữ một khoảng cách với nhau.

“Sơn Sơn… hẳn là rất cô đơn khi rời đi.” Nói đoạn, A Dục vùi đầu vào hõm vai Lương Trì, dừng một lát lại nói, “Khi đó, em cũng rất cô đơn.”

Lương Trì nghe vậy sững sờ một lát.

Anh biết, A Dục thích sự thường nhật, thích sự bất biến, cho nên cậu ghét tất cả các cuộc chia ly trên đời này sẽ mang đến sự thay đổi.

A Dục quá lương thiện, luôn có thể dễ dàng chạm vào sự mềm mại trong lòng anh.

Lương Trì im lặng một lát, sau đó duỗi tay ra vuốt tóc người trong lòng từ dưới lên, từng chút một, như một bài hát ru êm dịu.

“Tiểu Sơn có Đại Sơn ở bên cạnh.” Lương Trì nhẹ nhàng nói.

Trong bóng tối, hai người nằm đối mặt nhau, dường như lập tức có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.

“Em cũng có anh ở bên.” Có ánh sáng ẩm ướt và mềm mại nổi lên từ khóe mắt Lương Trì, anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương hòa quyện trên cơ thể của nhau, khẽ nói: “Mãi mãi ở bên.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.