Mary cố tự nhủ rằng cô không ngủ được vì đang nằm trên một chiếc giường lạ, vì quá háo hức, vì quá lo lắng, rồi vì... cô cạn kiệt lý do bào chữa và không thể nghĩ ra thêm lý do nào khác. Mặc dù đã mệt lử bởi thỏa mãn sau trận ân ái với Wolf, nhưng cô vẫn cảm thấy quá bồn chồn đến nỗi không thể ngủ được và cuối cùng cũng nhận ra vì sao. Cô xoay người trong vòng tay anh rồi đưa tay sờ lên cằm anh, thích cảm giác khuôn mặt và hàm râu ram ráp của anh dưới ngón tay mình. “Anh vẫn còn thức à?” Cô thì thầm.
“Vừa nãy thì không,” giọng anh lầm bầm trầm đục. “Nhưng giờ thì thức rồi.”
Cô xin lỗi anh và nằm im thít. Sau một lúc anh siết lấy người cô và và vén tóc ra khỏi mặt cô. “Em không ngủ được à?”
“Không. Em chỉ cảm thấy... lạ nhà, chắc thế.”
“Theo kiểu nào?”
“Vợ anh - mẹ của Joe ấy. Em cứ nghĩ đến chuyện chị ấy trên chiếc giường này.”
Tay anh siết chặt cô. “Cô ấy chưa bao giờ nằm trên chiếc giường này.”
“Em biết. Nhưng Joe ở phòng bên kia, và em cứ nghĩ mọi chuyện hẳn là như thế này khi thằng bé còn nhỏ, trước khi chị ấy mất.”
“Không thường xuyên lắm. Bọn anh không hay gặp nhau, và cô ấy qua đời khi Joe lên hai tuổi. Đó là lúc anh xuất ngũ.”
“Kể em nghe chuyện đó đi,” cô thì thầm dụ dỗ anh. Cô cần biết thêm về người đàn ông mình yêu. “Lúc đó chắc anh còn trẻ lắm.”
“Anh nhập ngũ năm mười bảy tuổi. Mặc dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-tinh/303167/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.