Hạ Tang Tử như tỉnh dậy từ trong mộng, cô chớp chớp mắt, đem cảm xúc cảm động mềm lòng đè nén xuống.
Bụng cực kì khó chịu, Hạ Tang Tử cứ có cảm giác bực bội, nhưng lại không muốn lãng phí ly nước không dễ có này, còn làm khó Mạnh Hành Chu phải đi trộm đi làm nước gừng pha đường đỏ cho cô.
Cô đặt ly bên miệng, thổi thổi cho bớt nóng, một lát sau, lại cố uống một ngụm nhỏ vào bụng.
Cay, ngọt, nóng, ba loại vị giác hoà lẫn vào nhau, Hạ Tang Tử nghĩ, nếu hôm nay cô không giận dỗi cùng Mạnh Hành Chu, cứ như mọi ngày lúc trước, vậy cô có thể uống chén nước này không.
Chắc là vẫn có thể uống.
Mặc kệ việc lớn hay nhỏ, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô mở miệng, Mạnh Hành Chu hình như chưa từng từ chối.
Anh đối xử với cô rất tốt, chỉ là tính tình kém, tích cách thì mạnh mẽ. Rất nhiều việc có thể biểu đạt cảm xúc ôn như, nhưng đến bên miệng anh, đều sẽ trở thành mấy câu chữ không có cảm tình sắc thái nào.
Thổi rồi uống, nước nóng lắm.
Sáu chữ này, có thể từ trong miệng Mạnh Hành Chu phát ra, thật sự đúng là hiếm thấy.
Thứ anh không thiếu nhất, đó chính là thông minh, nhưng còn chuyện an ủi người khác, anh giống như thế nào cũng không học được.
Hạ Tang Tử nhớ rõ, khi còn nhỏ có một lần Mạnh Hành Du nghịch ngợm té ngã trên mặt đất, đầu gối rách da bắt buộc phải khâu lại.
Mạnh Hành Chu được thầy giáo ở trường thông báo, khi tới bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-cam-co-gas-nuoc-soda-cam/329397/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.