Cùng nhau đi qua bao nhiêu năm tháng như vậy, dù là trong hiện thực hay trong chiêm bao, Lâm Tu cho rằng mình đã sớm hiểu đủ về Chu Mộc.
Bất kể là độ cong nơi khóe mắt khi cô khẽ nhướng mày, hay lúc cô tươi tỉnh lúm đồng tiền sẽ lún xuống hai bên má, mỗi một động tác mỗi một nét mặt, chỉ cần nhớ lại sơ sơ là rõ ràng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Lâm Tu không chỉ một lần tưởng tượng dáng vẻ người này khoác trên mình bộ váy cưới vì anh thì sẽ thế nào, nhưng vào lúc này, khi thật sự hạ ánh mắt trên người Chu Mộc, anh chợt cảm thấy tất cả hình ảnh lọt vào trong mắt phút chốc liền trở nên mơ hồ —
Quá mức chói mắt. Vì thế nên... Đẹp tới mức không chân thực.
Lớp vải sa tanh trắng muốt càng làm tôn lên da thịt màu ngà của Chu Mộc như ánh trăng sáng ngời. Đôi mắt đen sâu hun hút trong veo, trên vành tai xinh xắn của cô là chiếc khuyên kim cương do chính tay anh tặng. Mái tóc dày bồng bềnh như rong biển được búi hết lên, giá như cần cổ thon dài nõn nà kia không bướng bỉnh mà chịu đeo thêm một sợi dây chuyền... Nhưng dù là như vậy, xương quai xanh xinh đẹp đã trở thành trang sức đẹp nhất vào lúc này rồi.
"Này, này..." Trong một ngày đặc biệt thế này mà bị Lâm Tu bế không có kẽ hở như vậy, Chu Mộc chỉ cảm thấy mang tai mình không kìm được nóng lên từng đợt, "Thôi đi anh... Bỏ ra, để em tự đi!"
"Thân là cô dâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-chay-thanh-song/90368/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.