Bên ngoài vẫn là những tiếng nhốn nháo ồn ào như trước, nhưng vào lúc này, trong phòng lại yên tĩnh đến độ dường như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc cọ vào nhau.
Lời nói của Lâm Tu vừa ra khỏi miệng, đám người lập tức tự động lùi sang hai bên, nhìn qua thật đúng là nhường cho anh một con đường.
Lâm Tu bước nhanh tới, đến khi thấy rõ dáng vẻ người nọ túa mồ hôi đầm đìa cuộn mình vào một chỗ, cảm xúc lan tỏa trong đáy mắt anh, nỗi bất an lo lắng khi trước nháy mắt chuyển thành đau lòng trào dâng không kìm nén nổi.
“Mộc Mộc…” Lâm Tu khom lưng cúi thấp người, bàn tay hơi lạnh khẽ vuốt vầng trán trơn bóng nhưng đẫm mồ hôi của người nọ: “Cố chịu đựng một lát nhé.”
Ngay sau đó, đôi tay vững chắc hơi dùng sức, trước mặt mọi người, Lâm Tu ôm lấy Chu Mộc đang nằm co ro trên góc cuối sofa, cánh tay mạnh mẽ hơi thu lại, cuối cùng vững vàng ôm Chu Mộc vào lòng.
Cảm nhận được nhiệt độ chân thực cùng hơi thở quen thuộc truyền đến từ lồng ngực rắn chắc kia, Chu Mộc chậm rãi giương mắt, hàng mi dài rậm khẽ run, khi nhìn rõ khuôn mặt người đó trái tim như tìm được chỗ dựa phút chốc buông lỏng, cánh tay mảnh khảnh thả lỏng, Chu Mộc ôm cổ Lâm Tu, cả người hoàn toàn dựa vào lòng đối phương, phản ứng kia tự nhiên mà lại vô cùng dứt khoát, lại khiến những người còn lại có mặt trong phòng đều hơi sửng sốt.
“Xin lỗi, đêm nay khiến mọi người thêm phiền toái.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-chay-thanh-song/90397/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.