Không phải ai khác.
Người sánh vai bên người phụ nữ tiến vào gian ghế lô trong ánh nhìn chăm chú của Chu Mộc đúng là bố của cô –
Chu Vĩ Bình.
Một khung cảnh trông có vẻ bình thường lại làm cho Chu Mộc rơi lệ trước mặt mọi người, dù nhìn từ phương diện nào, phản ứng như thế dường như đều là hơi quá kịch liệt.
Có điều, cũng giống như hành động gọi điện thoại cho Lâm Tu một cách vô thức những khi yếu đuối, nước mắt tuôn ra lúc thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, cũng hoàn toàn xuất phát từ bản năng của Chu Mộc.
Nỗi căm phẫn cùng bi thương không thể khống chế, không thể trút ra ngoài.
Mùa hè cuối cùng trước khi xuất ngoại, Chu Mộc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến cô muốn quên mà không xóa đi nổi – người chị em tri kỷ thân thiết của mẹ, người phụ nữ mà mình đã gọi là “mẹ nuôi” hơn mười năm, vô cùng dịu dàng thân mật khoác tay Chu Vĩ Bình bố cô, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp giống y như thiếu nữ tuổi xuân đang say đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Thế giới được xây dựng trong lý tưởng ầm ầm sụp đổ, hình tượng gia đình đầm ấm hòa thuận mà Chu Mộc vẫn lấy làm kiêu ngạo cho đến nay tan rã trong nháy mắt ngắn ngủi.
Tiếp theo đó là những ngày tinh thần sa sút và trầm cảm.
Khi mẹ Chu ý thức được sự khác thường của con gái mà tâm sự với con, Chu Mộc không thể nào ẩn nhẫn thêm nữa cuối cùng nhào vào lòng mẹ khóc không thành tiếng.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-chay-thanh-song/90398/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.