Vừa bước đi, Nguyệt Lạc vừa ấm ức. Cô ấm ức chuyện gì? Chính bản thân cô cũng chẳng rõ nữa. Cười nhạt, lau đi vệt nước mắt, cô biết anh không thích cô, thậm chí chẳng là gì trong mắt anh cả. Đúng, anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cô đã làm sai điều gì, có gì không phải mà anh lại ghét bỏ cô? Cũng phải thôi, mình và anh vốn đâu có quen biết, là mình mặt dày đến gặp anh, anh không sai. Người sai là cô, có lẽ ngay từ đầu cô không nên đến đây, không nên bao đồng lo nghĩ cho anh. Nguyệt Lạc cũng chẳng rõ vì sao mình phải quan tâm đến anh, phải bận tâm xem anh nghĩ gì về mình. Mục Hàn... Anh tàn nhẫn hơn em nghĩ đấy!
Về đến khu chung cư cô thuê cùng nhỏ bạn thân, Nguyệt Lạc quăng chìa khóa, nằm bẹp dí trên giường không khỏi miên man suy nghĩ. Điệu bộ của anh, khuôn mặt của anh đều hiển hiện trong tâm trí cô.
- Mình điên mất- Nhổm người dậy, lầm bầm đầy tức tối, Nguyệt Lạc xuống giường, bật nhạc hết cỡ, hy vọng có thể quẳng cái nụ cười nửa miệng của anh ra khỏi đầu.
Bò trở lại cái giường thân yêu, không biết bao giờ Phù Dung mới về, cô im lặng nhắm mắt.
********
Chẳng biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Nhạc trên đầu giường vẫn còn bật rất to, có lẽ Dung vẫn chưa về. Với tay tắt loa, nó khiến cô thấy khó chịu. Nguyệt Lạc lê từng bước ra khỏi phòng ngủ xuống bếp uống nước. Cổ họng khô khốc bỗng chốc được một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-mat-cua-hoa-oai-huong/1206067/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.