Dì Thân nói không sai. Hạng Gia hiểu rõ Vệ Thăng hơn. Cô nghe ra được sự mỉa mai ẩn giấu trong cách xưng hô đó. Cô nhìn thấu từng cử chỉ nhỏ nhặt của y. Ví dụ như, hai tiếng gõ trên tấm thảm là một trong những mệnh lệnh thường xuyên được đưa ra trước đây, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho cô. Cởi hết quần áo, quỳ xuống đất bò đến, cung nghênh chủ nhân trở về. Đó là bổn phận của một con chó cái. Cũng là tư thế nên có khi chuộc lỗi. Trên thực tế, bị y dạy dỗ lâu như vậy, thông qua những thủ đoạn tàn nhẫn liên tục củng cố trí nhớ cơ thể, tuân theo mệnh lệnh đã trở thành bản năng ăn sâu vào xương tủy. Hạng Gia dùng hết ý chí chống lại sự thôi thúc quỳ xuống, tim đập thình thịch vì sợ hãi, dạ dày cuộn trào, gần như muốn nôn. Dòng nước lạnh lẽo lại dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, dòng nước này đầy mùi máu tanh, vừa đắng vừa mặn. Những vết roi đã biến mất trên lưng lại hiện ra, vết thương rỉ máu, còn có vô số lỗ kim nhỏ li ti tạo thành hình xăm mới, bị nước ngâm, đau nhói. Hạng Gia cố gắng thẳng lưng, chịu đựng áp lực vô hình, chống lại nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy, run rẩy gọi: "Vệ tiên sinh." Kẻ yếu luôn bị áp bức, bị tàn phá, bị khống chế, bị xâm phạm, loài động vật ăn cỏ yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn vậy mà dám nhìn thẳng vào y, định ngồi vào bàn đàm phán với y, điều này khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-cho-minh-loan/915332/chuong-87.html