Tục ngữ nói rất đúng, vạn vật đều có thể chiên được. Đồ chiên không tốt cho sức khỏe, quá trình cũng khá phức tạp, nhưng lại rất thơm, vừa tiện để trữ, vậy nên rất thịnh hành trong cuộc sống hàng ngày của người dân. Tết mà không chiên đồ ăn, cứ cảm thấy không đủ viên mãn. Hôm nay Hạng Gia về sớm, tiện đường mua mấy cây nấm đùi gà trắng trẻo mập mạp, một bụi nấm sò, định chiên chung một chảo dầu. Thật ra, cô thích ăn nấm hương và nấm hải sản hơn, nhưng hai loại đó đắt quá, ngẫm nghĩ vẫn nên từ bỏ thì hơn. Bước đầu tiên là làm nhân. Dường như Trình Tấn Sơn thật sự rất thích ăn sủi cảo, lượn qua lượn lại phía sau cô, chỉ thịt đã băm nhuyễn ở trong thau giống như đang tranh công: “Kỹ năng dùng dao của tôi cũng được chứ?” Hạng Gia “ừm” một tiếng, nhìn thấy gừng băm sắp thò đầu ra khỏi bát, cảm thấy đau ở trong tim: “Không cần nhiều gừng như vậy đâu.” “Vậy thì để lần sau dùng.” Trình Tấn Sơn đáp lại với vẻ không hề quan tâm. Lần sau cái con khỉ. Hạng Gia nghiến răng, chia phần nhân nhiều nạc hơn vào một thau khác dùng để chiên thịt viên, phần nhân nhiều mỡ hơn để gói sủi cảo. Nhân sủi cảo nhà làm nhưng không đơn giản, cô đun hai bát lớn nước tần bì gai, để nguội rồi cho từng mẻ thịt băm vào, khuấy mạnh. Chính xác, phải thêm nước. Rất nhiều người phạm phải một sai lầm, nghĩ rằng bản thân cải thảo sẽ ra rất nhiều nước nên không dám cho thêm nước. Nào ngờ, nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-cho-minh-loan/915449/chuong-7.html