"Đoan Vương điện hạ, người ngài muốn đều ở đây."
Tại lâu Túy Nguyệt– thanh lâu lớn nhất kinh thành, tú bà dẫn theo một đám thiếu niên tuấn tú đi ra.
Các thiếu niên chỉ mặc y phục mỏng manh, phô bày dáng người quyến rũ, dung mạo xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Chỉ trừ Lâm Sơ.
Cậu gầy gò yếu ớt, nhút nhát sợ hãi, đứng tận cuối hàng, cúi gằm mặt xuống, trong mắt chỉ toàn lo lắng và bất an.
Đây là ngày thứ ba cậu bị bán vào lâu Túy Nguyệt, cũng là lần đầu tiên cậu phải ra tiếp khách. Cậu như một con chim nhỏ co ro, chỉ mong chẳng ai nhìn thấy mình thì mới yên ổn.
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Một đôi ủng đen hiện vào trong tầm mắt cậu, có người bước tới trước mặt, lạnh lùng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Lâm Sơ sợ đến run rẩy cả người, nhưng không dám trái lời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng cằm lên. Đôi mắt vì kinh hãi mà ánh lên làn sương nước, đôi môi đỏ tươi vì quá căng thẳng bị cậu cắn rách, rỉ ra từng giọt máu nhỏ, càng khiến gương mặt vốn trắng nõn thêm nổi bật.
Giữa lông mày cậu lại có một nốt son đỏ như vết chu sa, phối hợp cùng dung mạo kia càng thêm yêu mị, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Ánh mắt nam nhân kia khẽ động, vội quay về phía bóng người sau bình phong bẩm báo: "Điện hạ, người ngài cần đã tìm thấy!"
"Ừ."
Từ sau bình phong vọng ra một giọng nói thanh lãnh như sương tuyết, không hề vương chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903179/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.