🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đoan Vương điện hạ, người ngài muốn đều ở đây."

Tại lâu Túy Nguyệt– thanh lâu lớn nhất kinh thành, tú bà dẫn theo một đám thiếu niên tuấn tú đi ra.

Các thiếu niên chỉ mặc y phục mỏng manh, phô bày dáng người quyến rũ, dung mạo xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Chỉ trừ Lâm Sơ.

Cậu gầy gò yếu ớt, nhút nhát sợ hãi, đứng tận cuối hàng, cúi gằm mặt xuống, trong mắt chỉ toàn lo lắng và bất an.

Đây là ngày thứ ba cậu bị bán vào lâu Túy Nguyệt, cũng là lần đầu tiên cậu phải ra tiếp khách. Cậu như một con chim nhỏ co ro, chỉ mong chẳng ai nhìn thấy mình thì mới yên ổn.

Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn.

Một đôi ủng đen hiện vào trong tầm mắt cậu, có người bước tới trước mặt, lạnh lùng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

Lâm Sơ sợ đến run rẩy cả người, nhưng không dám trái lời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng cằm lên. Đôi mắt vì kinh hãi mà ánh lên làn sương nước, đôi môi đỏ tươi vì quá căng thẳng bị cậu cắn rách, rỉ ra từng giọt máu nhỏ, càng khiến gương mặt vốn trắng nõn thêm nổi bật.

Giữa lông mày cậu lại có một nốt son đỏ như vết chu sa, phối hợp cùng dung mạo kia càng thêm yêu mị, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Ánh mắt nam nhân kia khẽ động, vội quay về phía bóng người sau bình phong bẩm báo: "Điện hạ, người ngài cần đã tìm thấy!"

"Ừ."

Từ sau bình phong vọng ra một giọng nói thanh lãnh như sương tuyết, không hề vương chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến mức khiến người ta bất giác rùng mình. Chỉ nghe thấy hắn nhàn nhạt phân phó: "Chuộc thân, đưa về phủ."

"Tuân lệnh!"

......

Cả ngày hôm ấy, Lâm Sơ đều chìm trong mơ hồ.

Vốn cậu còn đang ở lâu Túy Nguyệt chờ tiếp khách, vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu lại được Đoan Vương điện hạ chọn trúng, bỏ tiền chuộc thân, giữa bao ánh mắt hâm mộ, rời khỏi lâu Túy Nguyệt, đi theo đến biệt viện của Đoan Vương.

Phải biết rằng người đó chính là Đoan Vương Thẩm Thanh Yến.

Là đệ đệ ruột của hoàng thượng, cũng là đứa con út mà thái hậu yêu thương nhất. Vẻ ngoài đẹp tựa tiên nhân, tài văn chương xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, là người mà vô số nữ tử trong kinh thành ái mộ.

Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên bước vào thanh lâu, hắn lại đưa đi một tiểu quan.

Tiểu quan có thể được Đoan Vương chuộc về, sau này chắc chắn chỉ hưởng vinh hoa phú quý, sao người ta có thể không ghen tỵ cho được?

Khi Lâm Sơ rời lâu Túy Nguyệt, ngay cả tú bà cũng khen cậu mệnh tốt, còn ân cần nói với cận vệ bên cạnh Đoan Vương: "Sơ Nhi mới tới lâu Túy Nguyệt không bao lâu, vẫn còn là đóa hoa chưa nở, sạch sẽ ngoan ngoãn, điện hạ quả thật có ánh mắt tinh tường."

Cận vệ kia chỉ cười lạnh, nhìn Lâm Sơ với ánh mắt đầy khinh miệt. "Thôi đi, có lẽ ai bà cũng nói như vậy thôi?"

Trong thanh lâu này, các tiểu quan để được giá cao, đều tự xưng mình là thanh quan, thật hay giả thì ai biết được.

Lâm Sơ đi sau gã, nghe được lời nghi ngờ ấy, chỉ lặng lẽ cúi đầu, không mở miệng biện giải nửa câu.

Biệt viện của Đoan Vương.

Tuy không thể so với Vương phủ xa hoa, nhưng biệt viện này cũng là tòa đại viện ba dãy, bên trong có cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh thanh nhã, rất độc đáo.

Thỉnh thoảng hương quế thoảng qua trong gió, khiến lòng người nhẹ nhõm.

Lâm Sơ theo sau cận vệ, đi qua cửa, băng qua hành lang dài, một đường tiến đến sảnh.

Có lẽ vì tiết trời đã vào thu, gió lớn thổi qua, Lâm Sơ co ro trong chiếc áo mỏng, cổ rụt lại nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan.

Ban đầu chỉ là vài tiếng nhỏ, nhưng về sau càng ho dữ dội, đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, gần như khó thở.

Cận vệ đi trước nhíu mày: "Tới trước mặt điện hạ, không được thất lễ như vậy."

"Đa tạ đại nhân chỉ dạy, tiểu nhân sẽ chú ý."

Lâm Sơ cẩn thận đáp lời.

"Vào đi."

Đến trước cửa sảnh, cận vệ dừng bước, để Lâm Sơ một mình bước vào.

Cậu run run chỉnh lại ống quần, gương mặt bất an, chậm rãi tiến vào. Đôi mắt đen láy như con nai nhỏ cảnh giác nhìn quanh, rồi dừng lại ở bóng dáng ngồi giữa sảnh đường.

Người kia mặc áo gấm màu trắng, thắt lưng quấn đai vàng cho thấy thân phận tôn quý. Một nửa mái tóc đen được vấn thành búi, phần còn lại buông xuống vai, làm tôn thêm gương mặt đẹp như ngọc.

Hắn khép mắt, gương mặt đẹp không nhìn ra biểu cảm gì, khí chất thanh lãnh tựa tiên nhân hạ phàm, khiến phàm nhân không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Một nhân vật toàn thân toát lên khí quý như vậy, khiến Lâm Sơ vừa nhìn đã nhận ra ngay: Đó chính là Đoan Vương điện hạ – người đã bỏ tiền chuộc thân cho cậu.

Trong lòng cậu khẽ thở dài, dù có thanh lãnh đến đâu, Đoan Vương rốt cuộc cũng chẳng tránh được chữ "dục".

Nếu không, sao lại bước vào lâu Túy Nguyệt để chuộc cậu?

Lâm Sơ chưa từng hầu hạ ai, những ngày ở lâu Túy Nguyệt cũng chỉ được kẻ đứng đầu dạy vài chuyện phong nguyệt. Chỉ nghe thôi mà mặt cậu đã đỏ bừng, tai nóng ran. Nghĩ đến việc sau này phải ở nơi nhơ nhớp này mà dùng thân mình hầu hạ người khác, cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Nhưng khi nghĩ đến mẹ và muội muội đang chờ ở nhà, cậu lại không thể dễ dàng chết như vậy.

Ít nhất... trước khi chết, cậu muốn kiếm đủ tiền để người thân có thể sống yên ổn cả đời.

Nào ngờ hôm nay, lần đầu tiên ra tiếp khách, cậu lại may mắn đến mức được Đoan Vương để mắt, mang về phủ.

Được hầu hạ một mình Đoan Vương trong biệt viện, so với việc phải tiếp hàng vạn người ở lâu Túy Nguyệt, quả thực tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng Lâm Sơ tất nhiên tràn đầy cảm kích với Đoan Vương.

Nhớ lại những điều đã được dạy, cậu đỏ mặt, quỳ xuống đất, từ từ bò về phía Đoan Vương.

Cậu bò đến dưới chân hắn, môi khẽ chạm vào g*** h** ch*n, đôi tay run rẩy định tháo đai lưng vàng nơi eo người kia. Nhưng vừa mới chạm đến, một lực mạnh mẽ đã hất cậu ra. Cả người cậu ngã ngồi xuống đất, gương mặt đầy hoang mang.

Không biết từ lúc nào, Đoan Vương đã mở đôi mắt lạnh lẽo như băng, nhìn cậu chẳng khác nào nhìn một người đã chết.

"Đừng tự cho là thông minh."

Lâm Sơ lập tức hiểu ra, vội nằm rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Vì quá căng thẳng, cơn ho vốn khó nén lại bùng phát, cậu ho đến run cả người, sắc mặt trắng bệch.

Cậu co ro nơi đó, nhỏ bé chẳng khác nào một con kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Không biết qua bao lâu, cậu mới gắng gượng điều chỉnh được hơi thở, thôi không ho nữa. Vội vàng dập đầu về phía Thẩm Thanh Yến, run giọng xin tha: "Điện hạ tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, sẽ không dám nữa!"

Thẩm Thanh Yến nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt khi rơi xuống người Lâm Sơ vẫn bình thản, chẳng nóng cũng chẳng lạnh.

"Tên."

"Lâm... Lâm Sơ..."

Cậu không hiểu Đoan Vương hỏi để làm gì, chỉ biết gì thì đáp nấy.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Đã mười bảy..."

Thẩm Thanh Yến nghe xong lại hỏi đến ngày tháng năm sinh. Sau khi được câu trả lời chính xác, hắn khẽ "ừ" một tiếng, dường như rất vừa lòng, rồi nói: "Ngẩng đầu lên."

Nghe vậy, Lâm Sơ vội vàng ngẩng mặt.

Đó là một gương mặt nồng đậm kiều diễm, đôi mắt như mắt hồ ly câu hồn, nhưng lại mang vẻ nhút nhát khiến sự mị hoặc bị xua đi, để lộ nét trong sáng.

Đôi môi đầy đặn, đường nét đẹp đẽ, sắc môi đỏ mọng ướt át, nhìn vào chỉ muốn cắn thử một lần.

Đặc biệt nhất là nốt ruồi son đỏ nơi giữa mày, ngây ngô mà lại gợi cảm khiến người ta không thể dời mắt.

Ánh mắt Thẩm Thanh Yến hơi tối lại, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

"Diện mạo cũng xem như xuất sắc."

"Đa... đa tạ điện hạ khen ngợi..."

Lâm Sơ ngẩn người đáp lại.

Cậu biết bản thân mình đẹp, nếu không thì cha cậu cũng chẳng vì thua bạc mà bán cậu vào lâu Túy Nguyệt gán nợ.

Ban đầu cha cậu định bán muội muội tám tuổi vào thanh lâu, nhưng từ nhỏ Lâm Sơ thương em, sao nỡ để muội muội rơi vào hố lửa. Thế là cậu cắn răng quyết định hy sinh bản thân.

Dù vậy, được một vị điện hạ đẹp trai như thế khen ngợi, cậu lại thấy trong lòng xấu hổ.

Người thật sự đẹp phải là điện hạ, làm sao cậu có thể sánh được.

Thẩm Thanh Yến nhìn cậu thêm một lúc rồi hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta chuộc thân cho ngươi không?"

"Tiểu... tiểu nhân không biết."

Ban nãy cậu còn tưởng là để hầu hạ, nhưng vừa rồi lại bị đá thẳng ra ngoài. Nghĩ đến thì chắc chắn không phải vì chuyện đó.

Không hiểu sao, trong lòng cậu lại khẽ thở phào.

"Bổn vương muốn ngươi thay ta làm một việc."

Chỉ cần làm việc thôi sao?

Lâm Sơ hoảng hốt nhưng cũng mừng, vội vàng dập đầu: "Tiểu nhân xin nghe theo lệnh điện hạ!"

"Bổn vương muốn ngươi lấy thân nuôi cổ, làm dược nhân trong một năm. Một năm sau, dùng máu ngươi để cứu một người. Ngươi có đồng ý không?"

Nuôi cổ?

Làm dược nhân?

Sắc mặt Lâm Sơ lập tức trắng bệch.

Cậu không hiểu vì sao chuyện như thế này lại rơi xuống đầu mình, còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Thanh Yến đã nói tiếp: "Sự việc thành công, bổn vương sẽ cho ngươi một vạn lượng hoàng kim, cùng một căn nhà bất kỳ ngươi thích ở Vọng Kinh. Đến lúc đó, nếu ngươi muốn thoát khỏi người cha nghiện cờ bạc kia, bổn vương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Điều kiện này có thể nói là vô cùng hấp dẫn.

Lâm Sơ cảm thấy nếu còn do dự thì đúng là không biết phân biệt tốt xấu.

Cậu vội vàng gật đầu đáp: "Điện hạ, tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân đồng ý!"

"Ngươi cũng không cần lo lắng, bổn vương không phải kẻ tàn nhẫn độc ác gì. Ngươi làm dược nhân cũng sẽ không nguy hại đến tính mạng, chỉ là sau một năm thân thể có thể sẽ trở nên suy yếu. Đến lúc đó thì dùng tiền mà chăm sóc điều dưỡng là được."

Lâm Sơ lại không thấy có gì đáng lo.

Dù sao cậu vốn dĩ cũng chẳng sống được bao lâu.

Từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, lại vì gánh vác cả gia đình mà chịu không ít khổ cực. Vài tháng trước cậu đi khám, đại phu nói cơ thể cậu đã suy kiệt, nếu điều trị tốt thì còn có thể sống thêm ba bốn năm, nếu không thì nhiều nhất một hai năm là phải đi.

Lâm Sơ biết số mệnh của mình đã sắp hết, vậy thì ít nhất trước khi chết, cậu có thể chuẩn bị tốt cho mẹ và muội muội một cuộc sống sau này, đến lúc nhắm mắt cũng có thể yên lòng.

Một năm thời gian, đối với cậu mà nói thì vừa khéo.

Lâm Sơ lại một lần nữa dập đầu, khẳng định bản thân rất tình nguyện.

Thẩm Thanh Yến cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhìn thân hình gầy yếu và gương mặt tái nhợt của cậu, không khỏi nhíu mày.

"La Quan."

Tên cận vệ vừa rồi dẫn Lâm Sơ tới vội vàng bước đến.

"Điện hạ, có gì phân phó ạ?"

"Mang Lâm Sơ xuống dưới, rửa mặt chải đầu cho sạch sẽ."

Thẩm Thanh Yến vốn không quen nhìn bộ quần áo của lâu Túy Nguyệt trên người cậu, lớp sa mỏng đến mức có thể nhìn rõ làn da trắng như tuyết bên dưới, cùng với màu đỏ ửng... Hắn khẽ nhéo ngọc ban chỉ trên ngón tay cái bên phải, thần sắc khó đoán.

"Vâng."

La Quan đang định dẫn Lâm Sơ đi thì phía sau lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Thanh Yến.

"Kêu thêm một vị đại phu, để hắn ta xem qua thân thể cho cậu ấy."

Nhìn người vừa rồi ho sặc sụa đến vậy, đừng để ho hỏng cả thân mình.

Hỏng rồi, thì còn nuôi cổ thế nào nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.