Thấy Lâm Sơ nghẹn đến mức sắp không thở nổi, Thẩm Thanh Yến bóp cằm bắt cậu há miệng. Lúc này Lâm Sơ mới không kìm nổi nữa mà ho kịch liệt, ho đến mức suýt nôn, cả người run rẩy liên tục.
Cảm nhận người trong ngực căng cứng, Thẩm Thanh Yến đưa tay vỗ lưng cậu, từng chút từng chút giúp cậu thở đều. Đợi đến khi Lâm Sơ dần dần dịu xuống, hắn mới đưa chén nước kề bên môi.
"Uống chút đi."
Lâm Sơ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nép trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm từng ngụm.
Uống xong nước, sắc mặt cậu khá hơn đôi chút, chỉ là cả người không còn sức lực. Cậu cố gắng muốn gượng ra khỏi lòng Thẩm Thanh Yến, vừa nhích người đã bị bàn tay nóng rực ấn chặt eo kéo trở về.
"Đừng cử động."
Giọng Thẩm Thanh Yến trầm thấp, bàn tay vô thức vuốt dọc theo sống lưng mảnh khảnh của Lâm Sơ, như thể làm vậy thì lòng hắn cũng bình tĩnh lại.
Qua một lúc, hắn mới gọi La Quan vào, bảo đi mời đại phu.
La Quan vừa bước vào thì thấy Lâm Sơ tựa trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, khóe mắt ửng đỏ, mắt phủ hơi sương như vừa khóc, giữa mày còn có nốt ruồi đỏ quyến rũ đến động lòng người.
Ánh mắt gã khựng lại, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Chẳng mấy chốc đại phu đến, chính là vị từng khám cho Lâm Sơ lúc cậu mới vào phủ.
"Cậu ấy thế nào rồi?"
Thấy đại phu vừa bắt mạch vừa thở dài, Thẩm Thanh Yến nhíu mày.
Đại phu đáp: "Điện hạ, thân thể vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903185/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.