"Không sợ."
Lâm Sơ dùng cặp mắt hồ ly mê người kia, trong veo ngây thơ nhìn Thẩm Thanh Yến: "Ta vốn là người của điện hạ, điện hạ muốn đối xử với ta thế nào cũng được."
Rõ ràng không ngờ Lâm Sơ ngoan đến mức này, yết hầu Thẩm Thanh Yến khẽ chuyển động, hắn nghe rõ ràng nhịp tim của mình như muốn phá tung lồng ngực.
Nếu không phải lý trí vẫn còn níu giữ, hắn e rằng đã không nhịn nổi mà muốn Lâm Sơ ngay tại chỗ.
May mà hắn vẫn nhớ rõ thân phận của người đang nằm trong ngực.
Một tiểu quan ở lâu Túy Nguyệt, một quân cờ có thể là do nhị hoàng tử đưa đến bên cạnh hắn. Hắn sao có thể động vào được?
Hắn chỉ đang lợi dụng thôi.
Thẩm Thanh Yến nắm vòng eo mềm mại của Lâm Sơ, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Khi lý trí trở lại, hắn lạnh giọng hừ: "Lại muốn quyến rũ ta à, bớt đi, bổn vương không mắc mưu."
Lâm Sơ tội nghiệp cắn môi, rõ ràng là điện hạ tự hỏi trước, giờ thế nào lại thành lỗi của cậu?
Cậu vòng tay ôm cổ Thẩm Thanh Yến, cố gắng nhổm người lên, cằm gác trên vai rộng của hắn, như bị ấm ức mà không thèm đáp lại.
Bị hành động này chọc cười, Thẩm Thanh Yến vỗ nhẹ sau lưng cậu: "Sao còn giận dỗi? Ngươi ở lâu Túy Nguyệt lâu như vậy, cũng đối xử với khách như vậy sao?"
Trong giọng nói mang theo chút vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra.
Lâm Sơ cụp mi, khàn khàn nói: "Cũng không ở đó lâu."
Càng không có vị khách nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903186/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.