Giọng nói trầm thấp khàn khàn như mang theo ma lực, dừng lại bên tai Lâm Sơ, khiến cậu như bị bỏng lúc ngón tay Thẩm Thanh Yến chạm phải, mặt lập tức đỏ bừng.
"Ta... không có..."
Cậu chột dạ ngẩng mắt, nhìn dấu xanh tím nhàn nhạt trên cổ Thẩm Thanh Yến bị vạt áo che khuất. Một vài hình ảnh đêm qua bất chợt thoáng qua trong đầu, Lâm Sơ cúi đầu, cả người đỏ đến mức sắp bốc khói.
Thẩm Thanh Yến lại không cho cậu tránh ánh mắt mình, ngón tay khẽ nâng cằm cậu lên, ép Lâm Sơ phải thẳng thắn nhìn vào mình, chậm rãi nói: "Lâm Sơ, ta có thể tin ngươi không?"
Lời nói dường như mang một ẩn ý khác.
Lâm Sơ ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh nhạt của điện hạ, nhưng trong đó lại có chút căng thẳng.
"Có thể, điện hạ đương nhiên có thể tin ta." Giọng Lâm Sơ mềm nhẹ nhưng kiên định.
Trong mắt cậu chỉ phản chiếu bóng dáng Thẩm Thanh Yến, giống như hồ ly nhỏ cầu xin chủ nhân thương xót, khẽ cọ nhẹ ngón tay điện hạ: "Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội điện hạ."
Đôi mắt trong trẻo, nhưng nốt ruồi đỏ giữa chân mày lại yêu mị khó cưỡng, khiến ai cũng khó lòng thoát khỏi mê hoặc ấy.
Thẩm Thanh Yến nhìn chăm chú cậu, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu tâm can Lâm Sơ. Sau một hồi, hắn mới khàn giọng nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."
Hắn buông cằm Lâm Sơ ra, lòng bàn tay khẽ xoa, còn lưu lại cảm giác tinh tế từ da thịt cậu khiến hắn không khỏi luyến tiếc.
Hắn như vô tình liếc cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903196/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.