Tần Phong - cũng chính là nhị hoàng tử Thẩm Minh Duẫn, hắn ta cười mà như không cười nhìn Thẩm Thanh Yến, lười biếng mang theo vài phần tà khí nói: "Bất quá chỉ là một tiểu quan của lâu Túy Nguyệt thôi, ta có thể làm gì chứ, sao cửu hoàng thúc lại căng thẳng như vậy?"
Thẩm Minh Duẫn và Thẩm Thanh Yến, bất kể là về lập trường hay cách hành xử thường ngày, xưa nay vốn chẳng hợp nhau. Hai người nhìn nhau vốn đã chướng mắt. Đặc biệt Thẩm Minh Duẫn vốn là hạng phong lưu, mê sắc đẹp nhất.
Thẩm Thanh Yến ban đầu còn hoài nghi Lâm Sơ là người Thẩm Minh Duẫn phái tới, bây giờ lại thấy cậu ngoan ngoãn tựa trong lòng Thẩm Minh Duẫn, mà người kia còn đang ôm chặt vòng eo cậu, trong lòng Thẩm Thanh Yến tức giận cuồn cuộn, cái gọi là bình tĩnh vốn chẳng còn sót lại.
Hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay gầy yếu của Lâm Sơ, lực lớn đến mức tưởng như có thể bẻ gãy xương. Năm ngón tay siết chặt, kéo phắt thân thể mềm yếu từ trong lòng Thẩm Minh Duẫn ra, động tác thuần thục mà ôm chặt vào ngực mình.
Nhưng Lâm Sơ trong lòng hắn chẳng hề biết gì, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run, đôi bàn tay mềm mại theo bản năng ôm lấy eo Thẩm Thanh Yến rồi cứ thế ngủ say.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến lúc này mới dịu đi một chút. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nhíu mày, nhìn Thẩm Minh Duẫn hỏi: "Ngươi đã làm gì cậu ấy?"
Thẩm Minh Duẫn nhìn dáng vẻ thất thố này của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903195/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.