Sợ Lâm Sơ ngồi như vậy không thoải mái, Thẩm Thanh Yến dứt khoát ôm cậu ngồi ngay trên đùi mình, một tay vòng qua eo, tay kia thì rảnh rỗi cầm một quả nho đưa tới bên môi cậu.
Thẩm Thanh Yến vốn đã quen cho Lâm Sơ ăn như thế, chẳng hề kiêng dè.
Lâm Sơ cũng theo bản năng cắn lấy quả nho, vị chua chua ngọt ngọt lan ra trong miệng khiến cậu tạm thời quên mất vì sao tâm trạng mình vừa rồi lại trùng xuống.
Trong quả nho có hạt, Lâm Sơ há miệng định nhả ra. Thẩm Thanh Yến như đoán được, lập tức chìa tay ra.
Lâm Sơ nhổ hạt nho vào lòng bàn tay hắn, vị Đoan Vương điện hạ nổi tiếng sạch sẽ vậy mà mặt vẫn thản nhiên, nhận lấy rồi dùng khăn lau tay, chẳng thấy có gì không hợp.
Hắn cúi mắt hỏi tiếp: "Còn ăn nữa không?"
Lâm Sơ lắc đầu: "Chua quá."
Từ trước đến giờ cậu chỉ thích đồ ngọt.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Yến lại cầm miếng bánh quả hồng mềm ngọt đút cho Lâm Sơ. c** nh* nhẹ cắn từng miếng, đường trắng dính vào khóe môi, Thẩm Thanh Yến lại đưa tay lau đi giúp.
Hai người dường như quên mất quanh mình vẫn còn người khác, chỉ thấy nhau trong mắt.
Đặc biệt là Thẩm Thanh Yến, trong đôi mắt phượng lạnh băng giờ lại thoáng ấm áp, chuyên chú chăm sóc Lâm Sơ.
Thẩm Hạc Quy và Tô Thanh Lạc: "......"
Họ bỗng thấy mình dư thừa.
Không phải chứ, Hoàng thúc, đây là thật sao?
Chẳng phải đã nói mắc chứng ưa sạch sẽ à, sao đối với Lâm Sơ lại khác hẳn, nào là lau miệng, nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903198/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.