Trở về phòng, Lâm Sơ không quên lấy tờ giấy Tuyên Thành vẫn cẩn thận cầm trong tay, đưa cho Thẩm Thanh Yến.
Khi nãy Thái tử và mọi người đều có mặt, Lâm Sơ không muốn để bọn họ thấy mình mới tập viết, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị chê cười chữ viết xấu.
Thẩm Thanh Yến mở tờ giấy có viết tên mình ra, tuy chữ viết còn non nớt, ngây ngô, nhưng có thể nhìn ra Lâm Sơ đã viết rất nghiêm túc, từng nét bút thấm qua cả trang giấy, như thể thấy được dáng vẻ cậu đứng trước bàn, nghiêm túc cố gắng để viết ra tên hắn.
Hắn không nhịn được khẽ bật cười.
Lâm Sơ bị tiếng cười ấy làm đỏ mặt, lắp bắp nói: "Điện hạ, ta viết thật sự tệ đến vậy sao?"
"Còn cần luyện thêm." Thẩm Thanh Yến bình thản đáp, thấy Lâm Sơ lộ vẻ ngượng ngùng, hắn lại dịu giọng: "Bất quá, lần đầu viết mà đã như vậy thì không tồi. Lâm Sơ, ngươi rất giỏi."
Điện hạ... đang khen cậu sao?
Từ khi nhìn thấy Kiều Túc Tuyết, tâm trạng Lâm Sơ vốn trầm xuống, nhưng chỉ với một câu khích lệ này của Thẩm Thanh Yến, tâm tình cậu lại dần phấn chấn trở lại.
Tuy cậu không có xuất thân hiển hách như Kiều tiểu thế tử, cũng không có sự kiêu ngạo tự tin kia, nhưng điện hạ đã khen cậu.
Đôi mắt hồ ly của Lâm Sơ cong cong, ánh sáng lấp lánh trong mắt, hướng về phía Thẩm Thanh Yến nở nụ cười. Nụ cười ấy còn rực rỡ, động lòng người hơn cả hoa hải đường đang nở rộ.
Thẩm Thanh Yến bị nụ cười ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903199/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.