Thẩm Thanh Yến không hề hoang mang, phi thân nhảy xuống nóc nhà rồi đáp xuống sân viện.
Cửa phòng mở ra, Kiều Tĩnh Nam từ trong đi ra. Thấy trong sân đột nhiên xuất hiện một bóng đen, hắn trầm giọng hỏi: "Đoan Vương điện hạ nửa đêm ghé thăm, có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Yến giơ tay tháo miếng vải đen che mặt xuống, để lộ gương mặt tuấn tú sáng sủa như sao. Lông mày hắn lạnh lùng, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén. Giọng nói còn lạnh hơn, như băng sương phủ trên mũi kiếm: "Trước hết, xin Hầu gia giải thích, vì sao lại bắt Vương phi của bổn vương đi?"
Vừa rồi tiếng ho khan kia, hắn chỉ nghe một cái đã nhận ra ngay là giọng Lâm Sơ.
Lâm Sơ chưa chết!
Cậu vẫn còn sống!
Vừa ý thức được điều đó, trong lòng Thẩm Thanh Yến dâng lên niềm vui sướng ngút trời. Không có gì quan trọng hơn việc Lâm Sơ còn sống. Hắn cố gắng kìm nén sự kích động, nhưng vẫn vô tình phát ra động tĩnh khiến Ninh Viễn hầu phát hiện.
Khoảnh khắc hắn nhảy xuống, nghĩ đến Lâm Sơ còn sống nhưng lại bị Kiều Tĩnh Nam sai người bắt đi, còn thay đổi thành thế tử của Hầu phủ, trong lòng hắn dấy lên hàng loạt nghi vấn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kiều Tĩnh Nam phải giấu giếm như vậy?
Chỉ nghĩ đến những ngày tháng chia cách khổ sở, đối diện với Kiều Tĩnh Nam, sắc mặt hắn lạnh lẽo vô cùng.
"Vương phi của điện hạ? Ta đường đường lại đi bắt người sao, điện hạ quả thật biết nói đùa." Kiều Tĩnh Nam cười nhạt:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903228/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.