A Chiêu mơ một giấc mơ kì quái.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đồ đen chạy theo một con đường dài vô tận. Nàng đi được một lúc thì gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó. Dù không nghe ra bọn họ đang nói gì, nhưng nàng biết nàng chính là chủ đề bàn tàn của họ.
Nàng muốn đi nhưng tứ chi vô lực, vẫn không nhìn thấy điểm cuối như ban nãy.
Lòng nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng lần tới Trầm Thủy kiếm, nhưng vừa cúi đầu nhìn thì thấy người nàng tối đen như mực, không có gì cả.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Đúng lúc đó, đám người xung quanh im bặt, một tiếng nói xa xăm như vọng về.
Giọng nói ấy quá mơ hồ khiến nàng chỉ nghe được rằng có tiếng nói nhưng không nghe ra rốt cuộc là đang nói gì. Nhưng A Chiêu vẫn nhận ra được rằng đó là giọng của sư phụ.
“Sao còn chưa tỉnh?”
Bạch Đồ cũng bách tư bất đắc kỳ giải*. Hắn vuốt cằm, nói: “Mạch tượng của nàng không khác với người thường, đáng lẽ ra nàng đã phải tỉnh từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn không tỉnh thì ta sẽ thử cách khác.”
*Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng không giải đáp được.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm trên tháp, khẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày trước hắn tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu đã được giải phong ấn nhưng hắn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy vẻ ngoài có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/565741/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.