Mưa dần dần ngừng, trời cũng sáng dần lên.
Trên mái miếu đọng vài vũng nước mưa, mặt trời ló sau những đám mây. Những giọt nước đọng lại ấy nhỏ giọt từ mái, thấp thoáng dưới màn nước mưa rơi là một ánh lửa.
Ánh kiếm lóe lên, A Chiêu thành thục luyện kiếm bên đám lửa.
Sau khi tỉnh dậy lúc nửa đêm qua, nàng cảm thấy không buồn ngủ nữa. Ra ngoài miếu bắt được một rắn, trước đây khi tu luyện trên núi với sư phụ A Chiêu cũng thường nướng ăn, giờ nàng thêm ít muối nướng lên, trong miệng giờ vẫn vương vị thịt.
Vệ Cẩn mơ.
Chính xác hơn, Vệ Cẩn mơ phải mộng xuân*.
*mộng xuân: mơ về chuyện nam nữ abcxyz =))
Hắn mơ thấy trên người A Chiêu chỉ có một cái yếm màu vàng nhạt, nút thắt đỏ thắm ở cổ càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của A Chiêu. Người nàng mềm mại đến lạ, nàng giống như một chú cá nghịch ngợm cọ xát trên người hắn, giọng nói lại dịu dàng khe khẽ, cứ gọi một tiếng rồi lại một tiếng.
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt quyến rũ lại càng khiến cho lòng hắn vội vàng, hắn khó chịu gọi tên nàng một tiếng. A Chiêu mị nhãn như tơ*, từ từ cởi tiết khố của hắn ra.
*mị nhãn như tơ: đại khái là ánh mắt dịu dàng, mềm mại như tơ lụa.
A Chiêu cười thật phong tình vạn chủng*.
*phong tình vạn chủng: quyến rũ.
Sau đó…
Một tiếng rầm vang lên, Vệ Cẩn giật mình tỉnh dậy.
Hắn ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, ngựa vẫn đây nhưng A Chiêu đáng ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/836550/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.