Mục đích đến đã định, Đường Tiếu và Juntes không ở lại căn biệt thự này quá lâu, bổ sung xong vật tư, lấy được bản đồ, chờ đợi phòng thủ trong căn cứ xuất hiện lỗ hổng thì nhân cơ hội rời khỏi căn cứ này với Juntes.
Họ đi qua một chặng đường rất xa, bước qua ao hồ xanh lơ ngoài hoang dã, đi qua các căn cứ có phong tục tập quán khác nhau, vượt qua con sông, leo qua mỏm núi, lưu lại dấu chân ở nơi không người, ôm nhau nơi đỉnh núi cao.
Gần như mỗi một chỗ đến, Đường Tiếu đều sẽ chụp ảnh lưu niệm, nhưng cũng không rửa ảnh chụp ra, cũng không cho Juntes xem ảnh chụp, Juntes muốn nhìn, nhưng luôn bị Đường Tiếu từ chối, cậu cười nói, phải tới thời khắc cuối cùng mới cho Juntes xem được.
Tuy nói là cuộc hành trình tuẫn tình, nhưng bất kể là Đường Tiếu hay Juntes cũng đều tận tình hưởng thụ phong cảnh dọc đường và thời gian còn dư lại.
Mãi cho đến đông tuyết tan rã, mặt đất nhuốm sắc xanh.
Đuổi bắt đến từ phía con người đi theo phía sau họ không biết bắt đầu từ khi nào đã biến mất tăm, có thể là mùa đông sắp kết thúc, thú triều chuẩn bị bắt đầu, vì thế bất kể là Liên Minh hay Con Mắt Thứ Ba cũng đều đã không còn sức lực dư để truy đuổi họ, dần dà, theo cơ thể Juntes tiến thêm một bước sụp đổ, độ nguy hiểm ngoài hoang dã càng ngày càng tăng, hai người cũng bắt đầu dần dần như đi trên băng mỏng nơi hoang dã, đã không còn nhàn nhã lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-quai-vat-nho-su-tu-tinh-he/1012179/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.