🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi kết thúc tiệc tối lửa trại, Đường Tiếu và Juntes chắp vá một đêm ở nhà Phù Dịch Thần.

Đương nhiên, ở trong kênh mà Juntes không biết, cậu cũng cùng Phù Dịch Thần thảo luận một đêm về vấn đề trò chơi và người chơi, cuối cùng biết được đại khái thông tin trước đây thiếu hụt.

Chẳng hạn như cậu biết người chơi khác cũng không thể cộng điểm giống cậu, thông tin này cũng xác minh cách nói của anh cả lúc trước. Chẳng hạn như bọn họ đều chỉ có một mạng, đã chết thì cần phải rời khỏi trò chơi.

Đương nhiên, sự việc dường như đã xảy ra chút thay đổi sau khi xảy ra quay ngược, chẳng hạn như nhân vật của một số người chơi đã chết trước quay ngược có thể vẫn còn sống sau quay ngược, nhưng lúc này hầu hết người chơi cũng đã rời khỏi trò chơi.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tiếu phát hiện cường độ tìm kiếm bên trong thành tăng lên rõ ràng, rõ ràng nhất chính là đã có nhiều nhân viên tuần tra ở đầu đường góc hẻm, cảnh này khiến họ đi ra ngoài trở nên khó khăn, quy trình ra khỏi căn cứ cũng rườm rà hơn nhiều.

Phù Dịch Thần cũng phát hiện điều này, cho nên cho Đường Tiếu một kiến nghị: “Muốn đến nơi cách căn cứ một đoạn trốn không? Là nhà của một người bạn của mẹ tôi, tương đối xa và rất ít người sẽ đến, đêm nay chúng tôi đã phải rời đi rồi, các cậu có lẽ có thể trốn ở nơi đó một chút, chờ đến khi lực lượng canh phòng nới lỏng lại tìm cơ hội đi ra ngoài.”

Thực ra năng lực của Juntes hẳn có thể dẫn cậu đi ra ngoài, nhưng Đường Tiếu nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi sau khi dùng hết năng lực của Juntes tối hôm qua, đồng ý.

Vì thế Phù Dịch Thần liền mang theo bọn họ đi đường nhỏ né tránh nhân viên tuần tra, một đường xuyên qua một khoảng rừng cây nhỏ, đi vào một biệt thự hai tầng tương đối xa xôi, theo như lời Phù Dịch Thần, trên đường hiếm thấy người đến, dường như là bởi vì nơi này đã từng xảy ra bệnh truyền nhiễm, vì thế dần dần hoang tàn.

Phù Dịch Thần đưa hai người tới trước biệt thự, gõ cửa, không có ai trả lời, nhíu mày, lấy ra chìa khóa từ dưới chậu hoa bên cạnh, vừa giải thích với bọn Đường Tiếu: “Người ở đây khá lớn tuổi, có đôi khi tai không nghe rõ, đều là mẹ tôi chăm sóc họ, thường xuyên qua lại nên quen thuộc.”

“Họ sẽ không để ý chứ?”

“Không sao đâu, lúc trẻ họ đã rất thích kết bạn, có lẽ họ sẽ rất cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của các cậu.” Phù Dịch Thần vừa nói, hô vài tiếng vào biệt thự, lại mãi không thấy có người xuống, bèn đi trước lên lầu hai tìm người.

Mà Đường Tiếu quan sát ngôi biệt thự nhỏ này, tuy rằng từ bên ngoài trông rõ đơn sơ đổ nát, nhưng bên trong thật sự bày trí rất sạch sẽ ấm áp, đều nhìn ra được là người rất biết cách sống từ đủ loại chi tiết.

Khiến Đường Tiếu cũng không khỏi dâng lên một sự tò mò với người sống ở đây.

Juntes đột nhiên duỗi tay nắm tay Đường Tiếu: “Tiếu Tiếu… có hơi thở chết chóc.”

Đường Tiếu sửng sốt, theo bản năng nâng cao cảnh giác, thấp giọng hỏi: “Là Vua Nấm đuổi đến đây à?”

“Không phải,” Juntes lại lắc đầu, ánh mắt ngước lên trên, nhìn trần nhà tầng một, “Là truyền đến từ phía trên.”

Trong lòng Đường Tiếu hơi lo, kéo Juntes cùng đi lên lầu hai, mới vừa đi lên đã thấy Phù Dịch Thần đứng ở cửa một phòng, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.

Đường Tiếu và Juntes đi đến phía sau cậu ấy, cũng thấy cảnh tượng trong phòng.

Phòng này hẳn là phòng ngủ chính của biệt thự, diện tích không nhỏ, trong phòng được bố trí rất ấm áp giống với những nơi khác của biệt thự, giường ở giữa rất lớn, trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh và một lọ thuốc, bên trên là ảnh chụp chung của hai người đàn ông.

Giữa giường có hai bộ hài cốt màu trắng nằm bên nhau, ôm chặt lấy nhau.

Giữa khe hở của xương trắng, mọc ra đám nấm màu tím mộng mơ lại rậm rạp.

Quỷ dị, rồi lại không mất một vẻ đẹp đẽ.

“Là nấm ăn thịt.” Giọng nói trầm ổn của Juntes vang lên bên tai Đường Tiếu, “Là một loại nấm rất yêu sạch sẽ, thường sinh trưởng cạnh xác chết, sẽ cắn nuốt hết nội tạng máu thịt trước khi thi thể thối rữa, dùng nó làm chất dinh dưỡng để phát triển, lại cũng sẽ tỏa ra một mùi thơm che giấu mùi thối rữa của bản thân thi thể.”

“…” Phù Dịch Thần hơn nửa ngày mới tìm về giọng nói của mình, đi vào phòng, cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, nói bằng một giọng bình tĩnh, “Là thuốc ngủ… Jeremy, cũng chính là chủ nhân của ngôi biệt thự này, một tuần trước nhờ tôi mang về hạt giống nấm ăn thịt cho ông ấy, hóa ra ông ấy là tính làm như vậy.”

“Họ là một cặp à?” Đường Tiếu cũng đi đến bên cạnh Phù Dịch Thần, nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường.

“Ừm.” Phù Dịch Thần rầu rĩ đáp lại, “Cặp đôi đồng giới, ở đây không tính hiếm thấy, bạn đời Marin của ông ấy mắc bệnh tim, ngày ông ấy nhờ tôi lấy nấm ăn thịt chính là ngày Marin qua đời. Tôi vốn cho rằng ông ấy định dùng nấm ăn thịt để cho ông ấy ra đi sạch sẽ, bởi vì Marin có thói ở sạch, lúc còn sống ông đã nói không thể tưởng tượng dáng vẻ thối rữa của thi thể sau khi mình chết, nhưng bởi vì vấn đề tôn giáo không thể chấp nhận hoả táng.”

“… Không ngờ rằng, ông ấy sẽ tuẫn tình*.”

* Tự tử, chết vì tình

Đường Tiếu cũng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể vỗ vỗ lưng Phù Dịch Thần.

Phù Dịch Thần lắc đầu: “Tôi không sao, tuổi họ vốn đã không nhỏ, có thể chết đi không đau đớn bằng cách này trước khi tai họa bắt đầu, cũng không quá tệ.”

Nói rồi, cậu ấy đưa chìa khóa cho Đường Tiếu.

“Các cậu có thể sử dụng biệt thự mọi lúc, nhưng có thể nhờ cậu cùng tôi chôn cất họ không, chôn ở ngay trong sân.”

“Ừm.”

Lúc Đường Tiếu và Phù Dịch Thần rời đi, phát hiện Juntes vẫn ngơ ngác đứng ở mép giường, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào hai bộ hài cốt trên giường, dường như đang suy nghĩ mệnh đề trọng đại nào đó.

Mệnh đề tên là cái chết.

Lúc Đường Tiếu và Phù Dịch Thần bận việc xong, sắc trời đã dần chuyển sang hoàng hôn, trong sân nhiều hai gò nhỏ, bên trên làm bia mộ giản dị bằng ván gỗ, lúc sau Phù Dịch Thần nói với cậu: “Tôi phải đi rồi.”

“Ừm, chúc các cậu bình an.”

“Các cậu cũng vậy.”

Lúc Phù Dịch Thần sắp rời khỏi đây, Đường Tiếu không nhịn được vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Nếu hiện tượng hồi tưởng vẫn luôn xảy ra, cậu sẽ kiên trì đến bao lâu?”

Phù Dịch Thần nghe vậy, nâng cánh tay vẫy vẫy về phía sau.

Cũng chưa nói gì, lại giống như đã nói cả rồi.

Đường Tiếu không hỏi lại, lẳng lặng nhìn bóng dáng cậu ấy biến mất dưới hoàng hôn.

Cậu cũng trở lại biệt thự, lại ngoài ý muốn không tìm được Juntes, cậu tìm lầu một, lại tìm lầu hai, cuối cùng tìm được hắn ở phòng ngủ chính trước đó.

Juntes ngồi bên mép cửa sổ, non nửa người lộ ra bên ngoài, nghiêng người nhìn nấm ăn thịt màu tím còn sót lại trên giường.

Đường Tiếu nhìn lại theo tầm mắt hắn, bất ngờ phát hiện đám nấm nhỏ này quả thật khá xinh đẹp, màu sắc vô cùng mộng mơ, còn có phần chuyển từ màu xanh sang tím, bộ phận màu tím có hơi giống hoa tử đằng.

Nói vậy nếu chúng mọc ra rất nhiều rất nhiều thì thi thể giống như đang ngủ say trong đại dương màu tím vậy, chẳng trách chủ nhân biệt thự sẽ vừa ý loại nấm này.

“Tiếu Tiếu,” Juntes chợt lên tiếng, tầm mắt hắn chuyển sang trên người Đường Tiếu, “Em sẽ trở về Con Mắt Thứ Ba sao?”

Đường Tiếu nhíu mày: “Sao lại hỏi việc này, em đã nói rồi, em không định trở về.”

“Anh bảo em trở về thì sao?”

“Em cũng sẽ không trở về.”

Sớm từ lúc bỏ trốn, Đường Tiếu đã sớm nghĩ kỹ rồi, tên rời cung không có chuyện quay đầu.

“… Nhưng như vậy Tiếu Tiếu sẽ chết.”

Juntes rốt cuộc không nhịn được, làm rõ nan đề bọn họ cũng đều biết nhưng vẫn nhịn không nói.

Vua Nấm đang tìm kiếm Đường Tiếu.

Mà hiện tại cơ thể Juntes đang suy sụp từng ngày lại từng ngày, mỗi một ngày trôi qua, đều cách cái chết thêm một bước.

Tuy rằng cùng Đường Tiếu làm tình có thể trì hoãn quá trình này, nhưng cũng chỉ là kéo dài, một ngày này chung quy sẽ đến, Juntes từ đó không sử dụng bất cứ năng lực gì, tập trung để chữa trị bản thân có lẽ còn tốt, nhưng đây không có khả năng, họ còn đang bị nhân loại đuổi giết, chờ đến sau này có lẽ còn sẽ bị dị thú đuổi giết, mà mỗi một lần chiến đấu, đều sẽ khiến Juntes đi đến cái chết nhanh hơn.

Mà khi Juntes chết, Đường Tiếu cũng không có khả năng sống sót, nếu cậu không quay về, đã định sẽ chết ngoài hoang dã, như vậy kết cục sẽ chẳng có gì khác với bị Vua Nấm cắn nuốt.

Mặt biển bình tĩnh chợt bị phá vỡ.

Đường Tiếu rũ mắt, thầm thở dài một tiếng: “Tại sao anh lại đột nhiên nói đến tương lai với em?”

Khúc nhạc dạo bỏ trốn này, ở chỗ ‘chỉ sống tốt hiện tại, không nghĩ đến tương lai.’

Bởi vì họ đều biết, họ không có tương lai.

Một khi nói đến chuyện liên quan đến tương lai, thế nào cũng sẽ chạm vào đề tài ‘nhân loại’ to lớn này, mà về điểm này, họ chưa bao giờ đạt được nhất trí, không phải Juntes thỏa hiệp thì là Đường Tiếu thỏa hiệp.

Cho dù trước đó Đường Tiếu cưỡng ép đánh dấu bằng giữa ‘tương lai của họ’ và ‘tương lai của nhân loại’, nhưng sau khi Juntes mất đi tương lai, điều này cũng không hề thành lập nữa.

Bởi vậy Đường Tiếu mới cùng Juntes bỏ trốn sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình, đây miễn cưỡng không vi phạm tín ngưỡng của bản thân cậu.

Nhưng hiện giờ một người một nấm miễn cưỡng duy trì ăn ý đột nhiên bị Juntes tự mình phá vỡ, chỉ ra một vấn đề Đường Tiếu vẫn luôn lảng tránh.

Chính là sau khi Juntes chết, cậu phải làm sao giờ đây.

Juntes lẳng lặng nhìn chăm chú Đường Tiếu, đôi mắt màu cam vàng của hắn vào giờ phút này gần như hòa quyện với màu hoàng hôn, lộ ra một sự yên tĩnh đau thương.

“Bởi vì anh không muốn Tiếu Tiếu bị Vua Nấm cắn nuốt.”

Nghĩ đến cơ thể Đường Tiếu sẽ bị giới nấm khác ăn mòn, Juntes đã đau đớn khôn cùng.

Hắn vẫn luôn đang suy nghĩ vấn đề này.

“Cho nên… em muốn tuẫn tình cùng anh không?”

Ý tưởng này cho tới hôm nay cũng chưa từng xuất hiện ở trong đầu Juntes, có thể là bởi vì cái chết là điều mà tất cả sinh vật tránh đi theo bản năng, Đường Tiếu cũng sẽ không bàn luận đề tài này với hắn.

Nhưng ở hôm nay, ở khoảnh khắc vừa rồi ấy, khi nhìn thấy hai bộ xương trắng ôm nhau ngủ trên giường, Juntes lại đột nhiên cảm nhận được một thứ chưa bao giờ cảm nhận được từ trong đó.

Quan điểm của một cây nấm về sống chết rất đơn giản, sống là bắt đầu, chết là kết thúc, cũng là cung cấp chất dinh dưỡng, tái sinh, tạo nên sự nảy nở của một sự sống khác.

Điều này vẫn luôn là lẽ đương nhiên trong đầu Juntes, lạnh lẽo giống như đạo trời, nhưng giờ phút này con người lại cho cái chết một cách giải thích khác.

Thông qua hai bộ xương trắng này, Juntes chợt bừng tỉnh nhìn thấy đáp án.

Họ vui vẻ khi sống, chết cũng triền miên.

— Hóa ra cái chết, cũng có thể là ấm áp và đẹp đẽ.

Hóa ra cái chết, cũng không nhất định có thể tách họ ra.

Vào khoảnh khắc nói ra lời mời, Juntes có một thoáng hối hận.

“… Hay là thôi, coi như anh chưa nói gì cả.”

Mạng sống là thứ quý giá nhất mà mỗi một sinh vật sinh ra đã có sẵn, ngay cả bản thân Juntes trước đây cũng cho rằng tình yêu của mình đối với Đường Tiếu hẳn là ở sau mạng sống.

Sự dây dưa của họ vốn bắt đầu từ khát vọng sống sót của nhau, lại sao có thể mong cầu xa vời Đường Tiếu sẽ đáp lại hắn.

Có thể do kinh hỉ của việc bỏ trốn trước đó quá lớn, Juntes bất giác muốn tham nhiều thứ hơn, hoặc có lẽ vì nỗi bất an mơ hồ nào đó trong chuyến hành trình này, khiến hắn một lần lại một lần xác nhận tình yêu của Đường Tiếu.

“Được thôi.” Đường Tiếu bình tĩnh đối mắt Juntes nói.

“… Hả??” Người Juntes run lên, suýt nữa ngã xuống từ lầu hai, được Đường Tiếu tay mắt lanh lẹ bắt lấy.

Juntes không hề bận tâm hiện trạng mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, chấp nhất nhìn vào mắt Đường Tiếu: “Vừa rồi em nói…?”

“Em nói được!” Đường Tiếu túm chặt cánh tay Juntes, mặt đầy bất đắc dĩ, “Có gì kinh ngạc? Vốn dĩ ra ngoài một chuyến này với anh, em đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý chết ở trên đường rồi.”

Vốn dĩ hành vi này của cậu đã tính là bỏ trốn, cho dù Con Mắt Thứ Ba có bảo vệ cậu, cũng gần như không có khả năng sắp xếp cậu lên căn cứ trên biển của Liên Minh, học giả có quan hệ với giới nấm quá mức nguy hiểm.

Ở khoảnh khắc bỏ trốn ấy, Đường Tiếu đã không có ý định tiếp tục sống tạm trong trò chơi.

“Mau lên đây! Anh muốn ngã xuống à… ưm.”

Cánh tay và phần eo dưới cơ thể Juntes lập tức biến thành sợi nấm, quấn quanh tứ chi Đường Tiếu hướng lên trước, kích động hôn lấy môi cậu.

“Anh vui quá… vui đến không biết nên làm gì bây giờ nữa.”

Cho dù là chết, được cùng với em, cũng là điều khiến nấm khao khát.

[Độ thiện cảm của Juntes: 100 (cái chết cũng không thể chìa lìa đôi ta)]

[Chúc mừng ngài đã hoàn thành 50% nhiệm vụ tuyến chính cá nhân, hoàn thành trăm phần trăm sẽ bắt đầu tổng kết khen thưởng]

Đường Tiếu hơi thu lại biểu cảm trên mặt, vẫn mặc Juntes hôn môi cậu một cách nóng bỏng như chú chó con.

Chỉ là tuẫn tình thôi… đã vui vẻ như thế à?

Con nấm này, rốt cuộc có ý thức được không, rõ ràng đối với hắn mà nói quan trọng nhất chính là mạng sống, giờ phút này lại cảm thấy kích động vì họ cùng chết.

Rõ ràng còn có tốt lựa chọn tốt hơn bày ngay ở trước mặt.

Buổi tối Đường Tiếu và Juntes ở phòng cho khách, không hề bất ngờ lại ngủ chung, khi tình đến nồng nàn, Đường Tiếu thấp giọng thở d.ốc, chủ động cắn rách đầu lưỡi, trao một nụ hôn tình ý đậm sâu với Juntes, Juntes cũng nhiệt liệt đáp lại, chỉ là ở lúc nhận thấy được mùi máu tươi, thì cưỡng ép dùng ngón tay căng khoang miệng Đường Tiếu ra.

Chờ ngón tay Juntes rút về, đầu lưỡi Đường Tiếu đã được trị hết, còn bối rối lật Đường Tiếu lại, kiểm tra trên cơ thể cậu còn có vết thương khác không, kiểm tra toàn bộ một lần sau mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: “Tiếu Tiếu, còn bị thương chỗ nào không? Vừa rồi là anh làm cho đau quá sao?”

“…” Đường Tiếu thở dài sâu sắc, ôm lấy cổ Juntes, “Không có gì đâu, tiếp tục đi.”

*

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai lọt vào qua cửa sổ, chiếu vào trên giường, Đường Tiếu nâng cánh tay ngăn ánh nắng chói mắt, nhưng không hiệu quả mấy, đành phải quay đầu vùi mình trong ngực Juntes.

Juntes cũng chẳng mở mắt, vô cùng thuần thục điều chỉnh tư thế ôm người vào trong ngực.

Họ giống như một cặp đôi bình thường trên thế giới, hưởng thụ khoảng thời gian tuần trăng mật lười biếng.

Chờ đến mặt trời lên cao, Đường Tiếu mới mơ màng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên trong đầu là quên chấm công ở phòng thí nghiệm rồi.

Phản ứng thứ hai là, à, cậu đã bỏ trốn, vậy không có việc gì.

Đường Tiếu nháy mắt ngã xuống, muốn tiếp tục ngủ nướng, nhưng bị Juntes ngăn lại: “Tiếu Tiếu, ăn uống không quy luật, con người sẽ mắc bệnh bao tử.”

Đường Tiếu nhắm hai mắt nói: “Anh không cần lo lắng, cơ thể này không có tương lai.”

Juntes lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Đường Tiếu vùi đầu ở trong chăn, cho rằng như vậy con nấm này sẽ an phận cùng cậu ngủ một giấc nữa, kết quả Juntes ngồi dậy khỏi giường, bước xuống giường.

Đường Tiếu không quản hắn, cố khơi dậy cơn buồn ngủ mới, kết quả năm phút sau dưới lầu truyền đến tiếng va chạm lách cách leng keng, ngay sau đó chính là mùi hương trứng gà chiên và thịt xông khói, cậu thở dài, mặc xong quần áo bọc thảm lông đi xuống, quả nhiên thấy Juntes mặc tạp dề bận rộn ở phòng bếp.

Thấy Đường Tiếu đi xuống, Juntes từ phòng bếp mang ra một đĩa trứng gà chiên, thịt xông khói, còn có sữa bò bánh mì, đặt ở trước mặt Đường Tiếu.

“Không phải em nói hiện tại đã không cần ăn uống quy luật gì rồi à,” Đường Tiếu thở dài, “Dù sao cái chết ở ngay trước mắt rồi.”

“Nguyên nhân là vì như vậy, anh mới không muốn bỏ lỡ mỗi một bữa cơm, mỗi một chút thời gian chung sống với Tiếu Tiếu,” Juntes ngồi đối diện Đường Tiếu, cười nói, “Ừm, hay là nói Tiếu Tiếu cảm thấy trên giường tốt hơn? Thế thật ra anh cũng không ngại.”

Đường Tiếu:… Trực giác nói với cậu, trên giường mà Juntes nói ắt không chỉ là ngủ.

Dịch cái mông còn đang hơi đau, Đường Tiếu sáng suốt không nói gì nữa, ngậm miệng ăn cơm.

Juntes cứ như vậy đượm ý cười chăm chú nhìn Đường Tiếu ăn cơm, hình thức không khác lắm với lúc ở trong Con Mắt Thứ Ba, chẳng qua lúc này họ không có bất cứ trở ngại gì, cũng không cần che giấu, là hoàn toàn tự do.

Đường Tiếu có hơi không chịu nổi ánh mắt của Juntes, cố khơi lên đề tài mới: “Cho nên anh quyết định chưa, dùng nơi nào làm địa điểm cuối cùng.”

Juntes hơi sửng sốt, hắn thật đúng là chưa nghĩ tới điểm này.

“Phải tìm một nơi có thể tiêu hủy sạch cơ thể chúng ta.” Juntes nói, “Nếu Tiếu Tiếu không muốn phần còn lại của cơ thể bị Vua Nấm tìm được.”

“Đại dương không được à?”

“Bộ phận vùng biển trong đại dương thật ra cũng có giới nấm sinh sống,” Juntes nói, “Hơn nữa cơ thể có thể sẽ bị dạt vào bờ, hoặc là bị cá ăn sạch, vậy Vua Nấm bắt được những loại cá đó còn có hiệu quả không?”

Điều này không xác định, họ cũng không có thời gian xác minh nó.

“Ừm… vậy núi lửa đi.” Đường Tiếu chợt chú ý tới điều gì, đứng dậy rời bàn ăn, cầm lấy một phần báo chí trong phòng khách.

Đưa tin bên trên là tin tức về một ngọn núi lửa đang hoạt động phun trào kéo dài ở một khu vực nào đó.

“Chúng ta đi nơi này.” Đường Tiếu nói, “Cách ở đây đại khái khoảng 100 km, kiên trì được không?”

Juntes tính thử: “Tàm tạm.”

“Vậy được, thế lấy ngọn núi lửa Jacques này làm mục tiêu.” Đường Tiếu mặt không đổi sắc, chỉ là sau khi quay lưng, lặng lẽ gấp lại thời gian đưa tin.

Juntes không hề phát hiện: “Được.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.