Thấy Đường Tiếu hồi lâu không có động tác, Juntes khó hiểu quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy Tiếu Tiếu?”
Đường Tiếu:…
Đường Tiếu thở dài thật sâu, có thể là quá mệt mỏi, ngay cả sức lực tức giận cũng không có: “Anh dậy trước đi, mặc quần áo đàng hoàng vào, còn cả bàn mổ anh dọn từ đâu đến đây?”
Juntes dường như ý thức được mình làm sai từ sắc mặt của Đường Tiếu, yên lặng ngồi dậy từ trên bàn, mái tóc dài trắng bạc của hắn lướt qua bao trùm lên mặt bàn, bàn mổ bàn đầu biến thành giường đơn Đường Tiếu vô cùng quen mắt.
Đường Tiếu không khỏi nhướng mày.
Đây là năng lực ngụy trang mới?
“Tiếu Tiếu không vui sao?” Juntes ngồi ở trên giường, thật cẩn thận nhìn cậu, dường như rất bất ngờ việc cậu vậy mà không mặt đầy hưng phấn nhào lên nghiên cứu hắn.
Bản thân ở trong mắt Juntes rốt cuộc là hình tượng nhà khoa học điên cuồng gì vậy?
Khóe miệng Đường Tiếu giật giật, thử bắt đầu từ logic của Juntes: “Cho nên anh đang… để tôi nghiên cứu anh?”
Juntes thành thật gật đầu: “Không phải Tiếu Tiếu thích nghiên cứu sao, cho nên tôi muốn cho em một bất ngờ.”
Lại tới nữa, cái cảm giác hít thở không thông quen thuộc này.
Đường Tiếu hít vào một hơi thật sâu: “Được rồi, trước không nói anh muốn làm gì, tôi có thể đoán được… vì sao anh lại thấy tôi thích nghiên cứu?”
Juntes nghiêng đầu: “Chẳng lẽ Tiếu Tiếu không thích sao?”
“Không thích… làm gì lại có ai thích làm việc,” Đường Tiếu phỉ nhổ chính xác.
“Vậy vì sao Tiếu Tiếu cứ vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-quai-vat-nho-su-tu-tinh-he/1012208/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.