[ Tích…*& trò chơi đang load… giá trị hắc hóa của mục tiêu công lược 80%… ] Đường Tiếu loáng thoáng nghe thấy âm thanh nào đó vang lên trong đầu ở trong mơ, nhíu chặt mày, ngủ cũng không yên ổn, sau khi qua một hồi giãy giụa, ý thức dần tỉnh táo. Ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào mép giường, Đường Tiếu nằm trong ký túc xá Con Mắt Thứ Ba quen thuộc, chìm vào một chốc mờ mịt ‘tôi ở đâu’, một hai phút sau, mới phản ứng lại trước hôn mê đã xảy ra việc gì. Bùm một tiếng, đỏ ửng từ cổ lan đến gương mặt, bên tai đỏ đến độ có thể nhỏ máu, Đường Tiếu bụm mặt, ở trong lòng k.êu r.ên, xong rồi, cảm thấy tiết tháo không tồn tại đã tuột đến nỗi sâu không lường được rồi? Hơn nữa một người trưởng thành bình thường sao có thể thật sự xuất hiện tình huống mệt ngất xỉu chứ? Cái gì? Đối tượng không phải người, vậy không có việc gì. Đường Tiếu lựa chọn xóa bỏ ký ức ở gác mái trước đó, hít sâu vài lần, miễn cưỡng ngăn chặn xấu hổ nảy lên trong lòng, để đầu óc duy trì hoạt động bình thường. … Vừa rồi, hình như nghe thấy âm nhắc nhở của trò chơi? Là đang nằm mơ ư? Đường Tiếu thử gọi ra giao diện trò chơi theo thói quen chơi game trước đây, kết quả trước mặt vẫn không hề xuất hiện cái gì. Quả nhiên, là mơ à? Đường Tiếu không khỏi cười khổ, dù sao cậu chính là người thật tiến vào thế giới này, vẫn chưa thông qua mũ giáp trò chơi, hệ thống trò chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-quai-vat-nho-su-tu-tinh-he/1012366/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.