Nghiêm chỉnh cả buổi tối, tinh thần của Mạnh Giai đều hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy cửa nhà càng lúc càng gần, thì cuối cùng cô cũng có loại cảm giác sắp đựơc giải thoát.
Đột nhiên xe quay lại một lúc, hẳn là muốn quay đầu, tâm của cô cũng lập tức căng thẳng, phòng bị mà nhìn về phía người lái xe.
Giang Dĩ Thành không nói gì, chỉ bình tĩnh điều khiển tay lái, nhìn thẳng phía trước.
"Học trưởng, anh muốn làm gì?"
"Về nhà"
"Anh dừng xe, đến nhà em rồi."
Anh không lên tiếng, ngược lại xe đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thẳng thắn mà nói, anh đã hơi chán nản loại trạng thái tiến một bước, lui ba bước này của hai người, nếu như hôm nay cứ như vậy mà để Mạnh tiểu thỏ rời đi, thì quan hệ của bọn họ sẽ chỉ đảo quanh tại chỗ, có lẽ, anh cũng nên mạnh mẽ hơn một chút, không để cho cô tránh né nữa.
Mạnh Giai giận đến mức ở trên khoá an toàn của cửa xe mà đập hai cái, cắn răng nói: "Giang Dĩ Thành, em chưa bao giờ biết anh vô lại như vậy."
"Ừ"
Cô không dám tin, anh vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận?
Cuối cùng, cô thở phì phò mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói một chữ với người đàn ông ở bên cạnh nữa.
Đợi đến khi xe dừng ở dứơi lầu chỗ ở của Giang Dĩ Thành thì Mạnh Giai tức giận không xuống xe.
Phương pháp của anh rất đơn giản, trực tiếp đưa tay ôm cô ra , dùng chân đá lên cửa xe, sau đó sãi bước đi về phía thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-tho-tieu-thu/99948/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.