Nhà họ Chu.
Chu Mạn Mạn nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm. Trên lầu, thi thoảng lại có tiếng gào rống chửi rủa, tiếng chất vấn, khóc thút thít của Chu Uyển Đình – mẹ cô ấy, và tiếng ăn nói khép nép, giải thích xin tha của Thẩm Đào truyền đến. Giữa đó còn có tiếng ấm chén vỡ vụn vang lên.
Người giúp việc đứng ở cầu thang, một phút ngẩng đầu nhìn lên trên không dưới mười lần, cuối cùng không nhịn được, đi về phía Chu Mạn Mạn: “Thật sự mặc kệ à?”
“Mặc kệ! Tùy bọn họ đi. Má cứ yên tâm, trên lầu có dì Trần để ý rồi, không xảy ra chuyện đâu. Chỉ cần không xảy ra chuyện, cứ để bọn họ cãi nhau. Má Ngô, má đừng nhọc lòng. Tối nay, tôi muốn ăn vịt bát bảo, không phải mấy ngày trước tôi vừa hỏi được cách làm từ chỗ bạn mình sao, má thử lần nào chưa?”
“Thử rồi! Đảm bảo là hương vị cô chủ muốn! Nấu vịt bát bảo cần không ít thời gian, tôi đi chuẩn bị trước.”
“Cảm ơn má Ngô!”
Thấy đứa trẻ tự mình chăm sóc từ bé tới lớn làm nũng, má Ngô lập tức mềm lòng, trong đầu chỉ còn vịt bát bảo, sao còn tâm trí quan tâm tới chuyện trên lầu.
Má Ngô vừa đi chưa lâu, một người đàn em từng đi theo Chu Mạn Mạn tới căn biệt thự kia vào phòng, đưa một phần tài liệu cho cô ấy.
Chu Mạn Mạn nhướng mày: “Người đưa tin cho tôi là chồng trước của Hồ Dao Hoa? Vậy mà cô ta đã từng có một đời chồng?”
“Vâng!”
“Hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/1449788/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.