Đã tử bởi DocTruyen.Org
12 giờ trưa, Viên Cổn Cổn bỏ bút máy trong tay xuống, chạy đến trước mặt Hắc Viêm Triệt kéo lấy tay áo của anh, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm mà không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn cô, khép tài liệu trong tay lại, bế cô lên trên chân.
"Thiếu gia, đã đến giờ nghĩ trưa, tôi đói bụng, bụng cũng xẹp xuống rồi." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, cầm lấy bàn tay to của anh để lên trên bụng của mình.
Hắc Viêm Triệt sờ sờ, thờ ơ nói "Rõ ràng là lồi.".
Viên Cổn Cổn chép chép miệng, bất mãn nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Hắc Viêm Triệt cầm thịt ở bụng của cô lên, cười lạnh nói, "Vừa bóp liền thành một viên tròn."
Viên Cổn Cổn cô đơn rũ bả vai xuống, hất tay anh ra rồi tuột xuống khỏi chân anh, im lặng bước về chỗ ngồi của mình.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy ra một hộp thức ăn lớn, bỏ xuống trên bàn của cô, nhàn nhạt nói, "Đi hâm nóng mới được ăn."
Viên Cổn Cổn nhìn thấy hộp thức ăn thì tất cả không vui liền biến mất sạch sẽ, tươi cười rạng rỡ nhìn anh, "Thiếu gia anh thật tốt, tôi đi hâm nóng, anh chờ tôi."
"Hôm nay em tự ăn một mình." Hắc Viêm Triệt đi đến chỗ ngồi của mình, cầm lấy áo khoác trên ghế xoay mặc vào gọn gàng, đi tới cửa, Á Tư và Nhã Tư theo sát phía sau.
"Anh đi đâu?" Viên Cổn Cổn ôm hộp thức ăn, hơi thất vọng.
"Ký hợp đồng." Hắc Viêm Triệt đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207091/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.