"Triệt..." Mang theo tiếng khóc nức nở gọi khẽ, làm rối loạn trái tim của người khác, cho dù là ai cũng không thể chống lại sức hấp dẫn mê người này.
"Ừ." Hắc Viêm Triệt vỗ nhẹ sống lưng của cô, khóe miệng kéo lên độ cong đẹp mắt, loại cảm giác này mới là phụ nữ của anh..
"Hu hu..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Hắc Viêm Triệt kéo khoảng cách ra với cô, vươn tay lau nước mắt trên mặt cô. Viên Cổn Cổn ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh.
Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ôm cô, nhẹ giọng nói "Không cho nói dối nửa." "Dạ." Viên Cổn Cổn dùng sức gật đầu, giống như tuyên thệ quyết tâm của mình.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa tiến vào, Hắc Viêm Triệt nhếch miệng ôm lấy cô gái đáng yêu vừa khóc vừa gọi tên anh, cuối cùng thì cũng có ánh mặt trời, không ngờ có một ngày anh lại không chán ghét ánh mặt trời mà từ trước đến nay anh luôn chán ghét, giống như đến bây giờ anh cũng không nghĩ mình sẽ để ý một cô gái như vậy, không..
Chính xác mà nói, không chỉ là để ý, mà là yêu sâu sắc... Phòng ăn "Thời tiết hôm nay thật sự là rất tốt, xem ra đám nhân viên của anh đã đả động 'thành ý' đến trên trời cho nên bọn họ mới thoát khỏi 'khủng hoảng', cho nên nói, cầu thần cũng là một cách để giải quyết vấn đề." Tề Tu nhìn Viên Cổn Cổn ngồi ở trên đùi Hắc Viêm Triệt ăn uống, trêu chọc nói. Hắc Viêm Triệt nhìn cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207147/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.