Ngẫm nghĩ, cô kéo số điện thoại của Thẩm Tử Dục ra gọi. “Xin chào quý khách số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể kết nối, xin gọi lại sau...”
Sao điện thoại di động của hai người lại cùng lúc không gọi được chứ?
Cố Mặc Đình đi từ trên tầng xuống, thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhíu chặt mày, đi đến khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Nghe thấy tiếng, Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề nói: “Không gọi được điện thoại cho Tử Dục và An Kỳ”
“Đầu không gọi được?” Điện thoại của hai người đều không gọi được, sao có thể trùng hợp như vậy?
“Ừm” Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, trên mặt lộ ra lo lắng: “Em lo An Kỳ sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì”
“Cô ấy không phải cô gái yếu ớt” Cố Mặc Đình mỉm cười an ủi cô: “Em đi làm đi, anh bảo Tô Lân đến chỗ Tử Dục nhìn xem, có lẽ tối qua Tử Dục lo lăng cô ấy, đưa cô ấy về nhà rồi”
Tiêu Diệp Nhiên ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không phải là không có khả năng này, thế là gật đầu: “Được, vậy anh bảo Tô Lân mau đi xem thử”
“Được” Cố Mặc Đình cưng chiều xoa đầu cô.
Đi vào phòng truyền thông, Tiêu Diệp Nhiên vừa liếc mắt đã thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở vị trí của mình.
Cô sửng sốt, lập tức bước đến.
“An Kỳ” Cô gọi.
Tống An Kỳ đang ngẩn người nhìn máy tính nghe thấy tiếng gọi lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy là Tiêu Diệp Nhiên, hốc mắt lập tức đỏ bừng.
“Diệp Nhiên” Giọng nói hơi nghẹn ngào.
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/1340963/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.