Nghe vậy, gương mặt đang căm phẫn của Cố Thanh Chiêu trong nháy mắt liền cứng đờ, sau đó kêu lên lên: “Chị dâu, chị phải cứu em nha!”
“Đừng để ý đến nó”
Cố Mặc Đình kéo Tiêu Diệp Nhiên đi vào.
“Chị dâu!” Cố Thanh Chiêu tiếp tục kêu thảm thiết.
Thấy thế, Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu than thở, vỗ vào vai của anh ta: “Tự cầu phúc cho mình đi, Cố Thanh Chiêu." “Ứng Tiêu Tiêu, cô nhìn tôi như thế này có phải là trong lòng cực kỳ vui vẻ hay không!” Cố Thanh Chiêu nghe thấy trong giọng nói của cô ấy có giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, bất mãn hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu ra vẻ kinh ngạc mà chớp đôi mắt to: “Ai nha, lại bị anh nhìn trúng rồi”
“Ứng Tiêu Tiêu!" Cố Thanh Chiêu cắn răng nghiến lợi gọi tên của cô ấy.
“Haiz, nghe nói là muỗi ở nam phi nhiều lắm đó, bệnh khuẩn của nhiều nữa, anh phải giữ gìn sức khỏe nha” Ứng Tiêu Tiêu cười cười với anh ta, cười thật ngọt ngào, cũng rất đắc ý.
Sau đó, không để ý đến tiếng kêu gào của anh ta, duyên dáng bước vào trong.
Tiêu Diệp Nhiên bị Cố Mặc Đình kéo đi vào, nghe thấy tiếng kêu "chị dâu" gần như bất lực của Cố Thanh Chiêu, mặc dù biết là anh ta đang giả vờ, nhưng mà cô vẫn cảm
thấy hơi không đành lòng.
“Mặc Đình, thật ra sự việc lần này cũng không phải là do Thanh Chiêu sai, anh cũng đừng đối xử với cậu ấy giống như Tử Dục”
Tiêu Diệp Nhiên cầu tình thay cho Cố Thanh Chiêu, có điều chuyện lần này đúng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-em-den-nghien/1341087/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.