Câu nói vừa dứt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề. Một lúc lâu sau, Thương Dục Hoành chậm rãi đáp: “Được thôi.”
Tang Vãn vui mừng đến mức giọng nói cũng cao hơn mấy phần: “Làm bạn trai em nhé, là bạn trai thật sự ấy.”
Cô liên tục xác nhận, chỉ để tìm kiếm một câu trả lời tận đáy lòng.
Nhưng lần này Thương Dục Hoành không trả lời ngay, mà nâng cằm cô lên, giọng nói mang theo mê hoặc: “Xem em thể hiện thế nào đã.”
Vành tai của Tang Vãn lập tức đỏ bừng lên, chỉ còn cách nghiêm túc phối hợp.
Sau đó, cô ngủ một mạch đến tận chiều. Ban đầu theo kế hoạch, sáng nay họ đã phải về Giang Minh nhưng vì Tang Vãn còn ngủ nên Thương Dục Hoành đã đổi vé máy bay.
Khi hai người tay trong tay bước ra khỏi phòng khách sạn, Hàn Thanh Đại và Kỷ Tô lập tức hiểu tại sao lại phải đổi chuyến.
“Vãn Vãn, còn buồn ngủ không?” Hàn Thanh Đại cười rạng rỡ, vỗ nhẹ lên vai cô.
Thật ra tối qua cô đã sớm đoán được hai người sẽ có chuyện gì nên chủ động dọn ra ngoài, tự thuê một phòng khác.
“Không buồn ngủ nữa rồi...” Tai Tang Vãn nóng bừng, có cảm giác như học sinh trốn học bị bắt tại trận.
Cô liếc nhìn xung quanh không thấy Thịnh Sơ, định nhắn tin hỏi anh có muốn về cùng họ không.
Thương Dục Hoành đi phía trước xách hành lý giúp cô, Hàn Thanh Đại khoác tay cô sợ cô bị lạc, nhìn chung, chuyến du lịch này cũng xem như trọn vẹn.
Tin nhắn của Thịnh Sơ nhanh chóng được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773857/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.