“Em còn tưởng người như anh thì đời nào chịu cúi đầu xin lỗi.” Tang Vãn buông một câu lặng lẽ, giọng nói nghèn nghẹn. Cô vùi mặt vào gối, một lúc sau như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn sang anh: “Vừa nãy anh nói là thật chứ?”
“Ừm.” Thương Dục Hoành nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô, giọng điềm tĩnh.
Tang Vãn nhíu mày, trong lòng hơi mâu thuẫn, nhưng hiện tại cô cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
“Thương Dục Hoành, anh tin cha em không?”
Người đàn ông khựng lại trong giây lát, yết hầu khẽ động nhưng không trả lời.
“Lúc nhỏ, em từng cùng cha đi siêu thị. Khi thu ngân không chú ý, em lén lấy một viên kẹo nhỏ bằng đầu ngón tay.” Cô vừa nói vừa chậm rãi chống người ngồi dậy, giơ ngón tay minh họa: “Về đến nhà bị cha phát hiện, cha mắng em một trận dữ dội, rồi dẫn em quay lại siêu thị trả tiền và xin lỗi thu ngân.”
Nói tới đây, mắt cô bất chợt đỏ hoe: “Vì vậy em không tin cha mình sẽ phản bội mẹ, càng không tin ông ấy sẽ bán hàng hết hạn vì tiền…”
Thương Dục Hoành đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, mắt cụp xuống: “Anh cũng không tin.”
Anh nói rất nhẹ nhưng Tang Vãn đang đắm chìm trong nỗi đau nên không nghe thấy.
Chờ đến khi cô thiếp đi, Thương Dục Hoành mới lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Khi bước ra ngoài, La Vô đã đứng cạnh xe đợi anh từ lúc nào.
Anh lấy trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu ngậm lên môi rồi tiện tay đưa cho La Vô một điếu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773860/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.