Tuy nhiên, người đàn ông đối diện như chẳng hề nghe thấy những lời chất vấn của Tang Vãn. Trên mặt Thương Dục Hoành vẫn là vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh như thường ngày.
Tang Vãn cảm thấy mình thật mù quáng mới đi yêu anh ta. Cô dồn hết sức đẩy mạnh anh ra, rồi chạy vụt ra ngoài.
Tang Vãn càng chạy, cô càng thấy như có một luồng nghẹt thở ập tới, cô hoảng hốt dừng bước, chống tay lên đầu gối thở dốc. Cô thấy mình giống như một trò cười.
Còn Thương Dục Hoành, đứng đó nhìn bóng lưng cô rời đi đầy cô đơn. Anh móc trong túi ra hộp thuốc, ngậm một điếu nơi môi, bật lửa châm thuốc. Làn khói mờ ảo lượn lờ quanh gương mặt lạnh lùng sắc sảo của anh, ánh mắt anh khẽ trôi xa vào cõi vô định.
Nếu đã không thể cho cô điều cô muốn, thì chi bằng sớm cắt đứt. Anh cho rằng đây là kết cục tốt nhất cho cả hai.
Tang Vãn hồi phục gần như hoàn toàn, quay lại công ty làm việc. Lúc này, khoản công quỹ cho dự án cũng đã được duyệt, cô đến văn phòng tìm Du Hùng ký tên.
Cô gõ cửa nhẹ vài cái, đợi đến khi bên trong có tiếng cho phép mới đẩy cửa bước vào.
Lúc ấy La Huệ đang quay lưng lại chỉnh quần áo, cổ áo sơ mi của Đỗ Hùng cài sai vài chiếc nhưng cô hoàn toàn làm như không thấy.
“Đỗ tổng, đây là hợp đồng duyệt chi cho dự án, phiền anh ký tên.” Cô nói đúng chuẩn mực công việc.
Đỗ Hùng đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô không nhìn linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773862/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.