Nhiếp Tung nhiều ngày liền tra cứu trong cơ sở dữ liệu máy tính, lật xem hết các tác phẩm tranh được phục chế trong gần một năm, vẫn không tìm ra manh mối gì. Đây là di chứng sau buổi anh làm thuyết minh viên ở buổi triển lãm thành quả hôm đó, nói chính xác hơn, là sau khi gặp cô nữ du khách đã thuyết phục bé gái tắt đèn flash.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, không phải là kinh ngạc, cũng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là cảm giác quen thuộc.
Nhiếp Tung không biết mình đã gặp cô ở đâu chưa, hay là từng thấy ảnh cô ấy, hoặc cũng có thể là cô ấy rất giống một nhân vật nữ trong bức cổ họa mà anh từng phục chế? Anh không rõ, vì thế cứ mãi tìm kiếm câu trả lời. Và việc nhiều ngày không thu hoạch được gì chẳng những không khiến anh quên được hình bóng nữ du khách kia, mà ngược lại, cảm giác quen thuộc đó cứ quanh quẩn trong đầu, khiến anh không thể yên lòng.
“Thầy Tiểu Nhiếp, lại đang tìm tranh à?” Một đồng nghiệp đi ngang qua, thấy anh vẫn còn ngồi trước máy tính, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là cậu đang tìm bức nào thế? Tên tranh, tác giả, mã số, chẳng nhớ được cái nào sao? Hoặc tranh có điểm gì đặc biệt? Nói ra để mọi người cùng giúp tìm thử xem.”
Nhiếp Tung tháo cặp kính gọng đen xuống, bóp sống mũi: “Không nhớ được cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716705/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.